Dựa Vào Livestream Huyền Học Trở Thành Đỉnh Lưu Ở Địa Phủ (Dịch Full)

Chương 1000 - Chương 1000: Ngoại Truyện (4)

Unknown Chương 1000: Ngoại Truyện (4)

Cho đến một buổi trưa nọ, khi vừa bừng tỉnh khỏi giấc ngủ trưa thì Yến Hồi Sơn cảm thấy như bản thân đã mơ một giấc mộng dài lâu, trong đầu trống vắng rất nhiều.

Anh cảm thấy dường như bản thân đã quên đi rất nhiều chuyện.

Cúi đầu nhìn xuống thì anh thấy trên đùi mình có đặt một bộ sách thẻ tre. Khi cầm lên nhìn thì hàng đầu tiên đập ngay vào mắt anh là nét chữ do chính anh viết:

“Người ta mến mộ, tên là Cố Chi Tang.”

“Trí nhớ đang dần biến mất, cuối cùng bản thân ta sẽ quên đi sư phụ Tiểu Cố hay sao…”

Hơn mười năm sau đó, Yến Hồi Sơn vẫn sống một thân một mình, mở kho thóc cứu trợ nạn đói, lắng nghe dân chúng kêu oan cầu tình.

Đợi đến khi vị huynh trưởng cùng cha cùng mẹ của anh bước lên ngôi hoàng đế thì còn tưởng rằng anh không cưới vợ trong nhiều năm như vậy là sợ liên lụy con gái nhà người ta nên đã lên tiếng an ủi anh:

“Hoàng đệ vốn là hậu duệ quý tộc của hoàng gia, có thân phận vô cùng cao quý, ngoại hình cũng phong lưu tuấn tú, ở trong dân gian cũng có danh tiếng lương thiện. Cho dù có một số chỗ không đẹp nhưng cũng đâu có sao?”

“Chỉ tính riêng những gia đình mà hoàng huynh biết thì trong thành đô này có vài hộ nguyện ý gả vào vương phủ đấy.”

Lúc đó, Yến Hồi Sơn đã qua ba mươi tuổi, khoác áo lông cừu dài, khuôn mặt xinh đẹp như điêu khắc, nhẹ nhàng lắc đầu:

“Hoàng huynh không cần vất vả vì đệ nữa, thần đệ đã sớm có nơi thuộc về rồi.”

Trong tay áo, Yến Hồi Sơn đang vuốt ve đoạn xương cánh tay trắng sứ, mềm mượt như ngọc thạch, ngón tay của anh miết lên dấu vết được khắc bằng dao trên đó, là chữ “Tang” kia.

Cho dù Yến Hồi Sơn không biết người kia trông như thế nào, cũng không còn nhớ rõ quá khứ nữa nhưng anh vẫn ngày đêm vương vấn một bóng hình. Mỗi khi xem lại nội dung của cuốn sách thẻ tre kia thì hình tượng của người trong lòng lại càng thêm rõ ràng và khắc sâu hơn.

Chỉ sống đến gần 34 tuổi, Yến Hồi Sơn đã qua đời vì bệnh tật.

Hoàng đế đương triều cho rằng anh đã bị yêu quái mê hoặc, cũng không cho rằng người trong lòng mà hoàng đệ của mình vẫn luôn nhớ mong thật sự tồn tại nên đã ra lệnh đốt sạch hết sách thẻ tre, thu đoạn xương cốt trắng như bạch ngọc kia vào quốc khố.

Về sau, vương triều này bị lật đổ, phản quân nổi dậy đánh thẳng vào hoàng cung, cướp đoạt tất cả vật quý trong quốc khố.

Bọn họ phát hiện ra đoạn xương ngón tay lung linh, mượt mà, trắng như ngọc thạch này và nghe được đôi câu, vài lời về cuộc đời lúc trước của người chủ sở hữu đã qua đời kia.

Vì vậy, bọn họ đã chiếm đoạt Ngọc Chỉ Cốt làm của riêng.

Hơn mười năm sau, vị hoàng đế đã soán ngôi đoạt vị thành lập nên triều đại mới cũng băng hà và người này đã mang theo Ngọc Chỉ Cốt chôn cất cùng mình trong hoàng lăng.

Lại qua mấy trăm năm sau, lăng mộ này đã bị Cố Chi Tang phát hiện ra, bị Linh Tổ khai quật. Đến lúc này, đoạn xương ngón tay kia mới lại một lần nữa được thấy ánh sáng mặt trời.

Lòng vòng một hồi thì cuối cùng nó lại trở về trong tay của Yến Thừa.

Sau khi chắp vá xong những mảnh vỡ ký ức thì Yến Thừa lại cảm thấy trong lòng nặng trĩu.

Trong mối quan hệ với Cố Chi Tang, anh vốn dĩ đã có một chút tự ti, hơn nữa cũng là bên có tình cảm sâu đậm hơn. Bây giờ, có thêm mối quan hệ ràng buộc sâu sắc từ kiếp trước thì càng khiến cho anh đứng ngồi không yên.

Vì vậy, chuyện này đã khiến cho tính cách trong sáng không nhiễm bụi trần của Yến Thừa nhuộm thêm một chút âm u…

Anh thậm chí còn nghĩ đến chuyện niêm phong lại đoạn ký ức này.

Mặc dù thông qua việc tìm kiếm đủ loại tài liệu đã nói cho anh biết rằng, bất kể có chuyển thế bao nhiêu lần thì linh hồn vẫn là thứ bất biến. Cho nên, tất cả những người ở trong các kiếp trước kia về bản chất đều là anh cả.

Nhưng Yến Thừa cũng biết rằng, không thể giống nhau được.

Tính cách hoàn toàn khác nhau, kinh nghiệm sống cũng khác thì sẽ định hình một nhân cách hoàn toàn khác biệt.

Bọn họ tương tự nhưng vẫn là những con người hoàn toàn khác nhau.

Yến Hồi Sơn đã từng mến mộ Cố Chi Tang một cách tha thiết và nếu không phải nhờ Yến Hồi Sơn lao ra ngăn cản “sương đen” thì ở kiếp này, anh sẽ không còn cơ hội được gặp lại Cố Chi Tang nữa.

Nếu anh phủ định tất cả sự trả giá đó thì bản thân không khỏi quá mức đê tiện.

Cho nên, trong nội tâm của Yến Thừa vẫn luôn ôm ấp lòng biết ơn đối với một bản thân khác và cũng không thể xóa bỏ được sự kháng cự của mình.

Vào một ngày nọ, Yến Thừa đã nói chuyện thẳng thắn với Cố Chi Tang bằng giọng điệu bình thản, nhẹ nhàng, kể lại tất cả những việc đã xảy ra ở kiếp trước có quan hệ đến Yến Hồi Sơn trong trí nhớ của mình.

Trong khi Cố Chi Tang lộ ra vẻ mặt hoảng hốt, rơi vào trầm tư suy nghĩ thì nội tâm của Yến Thừa cũng đang cuồn cuộn quay cuồng, khác hẳn vẻ ngoài trấn tĩnh mà anh đang cố thể hiện.

Yến Thừa đang ghen tỵ.

Ghen tỵ với Yến Hồi Sơn.

Trong mười mấy năm sau đó, Yến Thừa vẫn luôn chôn giấu loại cảm xúc ghen tỵ khó có thể mở miệng này ở sâu trong lòng, chưa bao giờ nói ra ngoài.

Anh đối xử tốt gấp bội với Cố Chi Tang.

Bởi vì miệng vụng về, tính cách không thú vị nên anh đã liên tục tìm tòi trên mạng xem học kiểu gì, làm thế nào để có thể biểu lộ, thể hiện tình cảm yêu thích của mình mà không khiến cho đối phương cảm thấy có gánh nặng.

Anh liều mạng đuổi theo để cố gắng bắt kịp với khoảng thời gian bị tụt lại phía sau.

Lúc đầu, bọn họ chỉ là bạn bè. Cố Chi Tang hiểu được cảm xúc của anh, cũng không bài xích nhưng vẫn chưa chấp nhận.

Sau đó, bọn họ đã cùng nhau vượt qua nhiều mùa xuân, hạ, thu, đông.

Vào một ngày có tuyết đầu mùa, hai người bọn họ đã chậm rãi tản bộ trên một con đường nhỏ, yên tĩnh vắng người.

Yến Thừa đang vừa đi dạo vừa cầm ô và bỗng nhiên, anh cảm giác được người bên cạnh đã dừng lại.

Anh xoay người, nhìn khuôn mặt không thể quen thuộc hơn được nữa hiện ra mờ ảo dưới ánh đèn đường thì trái tim của anh đã đột nhiên đập nhanh hơn trong một nhịp.

Những bông tuyết nhỏ bé rơi trên lông mi của Cố Chi Tang, vẻ mặt của cô cũng cực kỳ nghiêm túc:

“Yến Thừa, em có thể sẽ vĩnh viễn không bao giờ phản hồi lại được tình cảm nhiệt liệt như tình cảm yêu thích mà anh luôn dành cho em từ trước đến nay, anh hiểu không?”

Giữa bọn họ vốn dĩ đã không thể ngang bằng từ đầu rồi.

Yến Thừa nắm chặt cán ô trong tay: “Anh không để ý.”

Anh trả lời quá nhanh khiến cho câu nói tiếp theo của Cố Chi Tang là “thời gian lâu rồi thì anh sẽ rất mệt mỏi” cũng chưa kịp nói ra. Đôi mắt hoa đào của anh dưới ánh đèn đường hơi sáng rực lên, ngập tràn ý cười.

Bị một đôi mắt như vậy nhìn thẳng về phía mình thì Cố Chi Tang còn có thể nói gì được nữa.

Bọn họ tiếp tục sánh vai đi bộ về nhà trên con đường đã phủ một lớp tuyết hơi mỏng.

Đầu ngón tay của Yến Thừa đã bị gió lạnh thổi đến đóng băng cứ vươn ra rồi thu lại, ngập ngừng, do dự.

Khi anh dùng bàn tay mình bao bọc lấy bàn tay mềm mại, mảnh khảnh kia thì dường như đã nghe thấy tiếng vỡ tan của những cảm xúc đang không ngừng khuấy động trong tâm trí.

Vào giờ phút này, Yến Thừa đã có được toàn bộ thế giới.

Yến Thừa đã dùng thời gian rất dài để xâm nhập từng chút một vào tầm nhìn của Cố Chi Tang, lại lẳng lặng, không một tiếng động dần dần đi vào trong lòng cô.

Cái gì gọi là “trả giá không bình đẳng”, Yến Thừa chẳng bao giờ bận tâm về nó. Bởi vì, anh rất vui vẻ khi chịu đựng chuyện này.


Bình Luận (0)
Comment