Dựa Vào Livestream Huyền Học Trở Thành Đỉnh Lưu Ở Địa Phủ (Dịch Full)

Chương 999 - Chương 999: Ngoại Truyện (3)

Unknown Chương 999: Ngoại Truyện (3)

Sau khi sự kiện “sương đen” được giải quyết triệt để thì Vu Phong Thanh cuối cùng đã nghênh đón phiên tòa thẩm tra và nhận phán quyết cho tội lỗi của cô ấy.

Trong một nhà tù của Linh Tổ, Vu Phong Thanh mặc áo màu xám ngồi ở bên trong, nhìn về phía người đang ngồi ở đầu bên kia của tấm chắn trong suốt trước mặt, có hơi mất tự nhiên nói:

“Sao lại là anh…” ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Yến Hứa Quy ngồi ở đầu bên kia mím môi: “Phong Thanh, vì sao em lại không chịu gặp anh? Em ở trong đó thế nào rồi? Có phải chịu uất ức gì hay không?”

Vu Phong Thanh rũ mắt xuống, một lúc lâu sau mới nói: “Em rất ổn. Về sau, anh đừng đến đây nữa.”

Đồng ý gặp mặt thì có thể thế nào được đây? Bây giờ, cô ấy đã là phạm nhân ngồi tù mà Yến Hứa Quy vẫn là thiếu gia thứ hai của nhà họ Yến giàu có bậc nhất.

Hai người bọn họ đã sớm không còn đi chung đường nữa rồi.

Huống chi, cô ấy thật sự đã sửa lại cuộc đời của rất nhiều người, phải gánh chịu hậu quả như bây giờ là do cô ấy đáng đời.

“Anh biết em đang lo lắng điều gì.” Ánh mắt của Yến Hứa Quy sáng ngời: “Chỉ mấy năm mà thôi, anh sẽ chờ em, nhất định sẽ chờ!”

“Trong thời gian em chưa ra ngoài thì anh sẽ đi ra nước ngoài để học tập thêm, cố gắng thi đấu chăm chỉ, nhất định sẽ trở thành tay đua xe nổi tiếng thế giới.”

Vu Phong Thanh siết chặt ngón tay của mình, trong lòng cũng không bình tĩnh.

Cô ấy có chút cảm động, tình cảm đối với Yến Hứa Quy tuy rằng bây giờ đã lý trí và bình thản hơn nhưng vẫn còn tồn tại.

Chỉ là cô ấy đã không thể tin tưởng những lời này được nữa.

Thời gian bảy đến tám năm quá lâu, cô ấy đã không còn chút tin tưởng nào về việc bản thân và Yến Hứa Quy còn có tương lai sau này nữa. Đây cũng không phải là thế giới tiểu thuyết trong giấc mơ của cô ấy nên con người rồi cũng sẽ thay đổi mà thôi.

Bây giờ, Yến Hứa Quy có thể cuồng dại si mê không thay đổi nhưng ba năm sau, năm năm sau thì sao?

Khi anh ấy gặp được người càng phù hợp hơn, nhìn thấy sự rực rỡ của thế giới bên ngoài thì còn sẽ biến thành bộ dạng gì đây…

Và bản thân cô ấy sau khi đi ra ngoài từ nơi này thì còn sẽ đặt suy nghĩ, tầm mắt và tương lai cả đời của mình ở tình yêu nữa sao?

Có lẽ khi đi ra ngoài, không còn xoay quanh Yến Hứa Quy và đoạn ký ức nhuốm màu xám xịt trong quá khứ nữa mới là lựa chọn tốt nhất cho cô ấy, không phải sao?

Sau một lúc lâu im lặng thì Vu Phong Thanh đã thở dài: “Tôi muốn quay về.”

Nhìn bóng lưng của cô ấy, Yến Hứa Quy đã cao giọng lên tiếng thề: “Anh chắc chắn sẽ chờ em!”

“…”

*

Sau khi Mệnh Cách làm người lương thiện trong mười kiếp đã hoàn toàn viên mãn thì trong đầu Yến Thừa sẽ thường xuyên hiện ra một số mảnh nhỏ của ký ức.

Anh mơ hồ hiểu ra rằng, đây là một số ký ức ở chín kiếp trước đây của mình.

Anh từng là một bác sĩ quân y trên chiến trường.

Anh không thể ngăn cản được những cuộc hành quân đánh giặc, những đổ máu thương vong xảy ra, chỉ có thể cố gắng cứu chữa những người đã bị thương. Bởi vì sau lưng những người đó là một gia đình sắp tan vỡ, những người này đều là chồng, cha và con cái của một ai đó.

Chỉ là làm nghề y mấy năm thì bản thân anh cuối cùng cũng chết ở trên chiến trường.

Anh cũng từng là một thư sinh đọc sách ở nông thôn muốn lên kinh thành tham gia kỳ thi.

Trên đường đến kinh thành, anh đã bị một con Hà Yêu giả dạng thành người lái đò hãm hại. Sau khi bị ép nhận mái chèo thì anh đã phải trở thành một người lái đò, không thể rời đi.

Nếu muốn rời khỏi đây thì anh cần phải chở 99 người đến giữa sông rồi đẩy họ xuống để làm thức ăn cho Hà Yêu, sau đó lại đưa mái chèo cho người xui xẻo thứ 100 thì sẽ có thể thành công thoát khỏi nơi này.

Những kẻ xui xẻo bị hãm hại như vậy đã tuần hoàn mấy vòng rồi, dưới sông có Yêu Hà kia không biết đã chôn vùi bao nhiêu hài cốt người chết nữa.

Một đời kia, sau khi anh bị ép cầm mái chèo đó thì đã lựa chọn không chấp nhận số phận như vậy. Hơn nữa, anh còn quyết định rằng bản thân sẽ là người cuối cùng kết thúc vòng tuần hoàn này.

Anh suốt ngày trôi dạt trên sông, kiếm ăn bằng việc đánh bắt cá, không hề chở bất cứ ai qua sông cả.

Mỗi khi có người nào đến gần con sông này thì anh còn sẽ nói cho bọn họ rằng giữa sông có Hà Yêu, hãy nhanh chóng rời đi.

Cuối cùng, anh đã chết trong ốm yếu, bệnh tật ở trên con đò đó, chấm dứt lời nguyền rủa của Hà Yêu.

Cũng có một kiếp, anh từng là đế sư*, làm bạn với hoàng đế, là một thế hệ trung thần chính trực, dốc hết tâm huyết, đặt dân chúng ở vị trí hàng đầu.

(*Đế sư là thầy của vua.)

Nhưng bởi vì không ngừng khuyên can vua giảm bớt lao dịch, cắt giảm thuế má nên đã bị ban một ly rượu độc để kết thúc tính mạng…

Trong tám kiếp đầu tiên, anh đều là một người vô cùng lương thiện nhưng kết cục thì chưa bao giờ có thể được chết già.

Đến kiếp thứ chín, anh mới nhìn thấy bóng dáng của Cố Chi Tang.

Yến Thừa đột nhiên ý thức được, vì sao khi Cố Chi Tang nhìn thấy anh lần đầu tiên lại lộ ra ánh mắt hoài niệm như vậy.

Đó là bởi vì cô đang xuyên thấu qua anh để nhìn anh ở một kiếp khác.

Trong mảnh vỡ ký ức ở kiếp thứ chín, tên của anh là Yến Hồi Sơn.

Thiếu niên thể nhược, lên núi cầu y.

Anh đã làm bạn với Cố Chi Tang trong hơn mười năm đầu tiên, cuối cùng đã lao đến mảnh đất khô cằn không mọc nổi một cây cỏ nào, lại còn có sấm sét vần vũ bên trên, dùng thân thể người trần mắt thịt của mình để chịu đựng một chiêu cuối cùng của “sương đen”.

Thậm chí, sau hành động này, hai chân của thiếu niên đã bị phế bỏ, một bàn tay cũng bị sấm sét chặt đứt, phá hỏng dây thần kinh.

Yến Thừa còn nhìn thấy cảnh tượng, sau khi Yến Hồi Sơn tỉnh dậy từ hôn mê thì đã không ngừng dò hỏi mỗi người mà anh gặp được: “Cố Chi Tang ở chỗ nào?”

Tuy nhiên, tất cả y quan, nô tì trong cung đều ngơ ngác và bất đắc dĩ nói cho anh rằng, chưa bao giờ có người này tồn tại cả.

Bọn họ cho rằng tiểu vương gia không những bị sét đánh thành tàn phế mà còn bị choáng váng đầu óc rồi.

Không bao lâu sau, Yến Hồi Sơn cũng phát hiện ra trí nhớ của mình đang dần dần phai nhạt. Bất kể anh có cố gắng nhớ đi nhớ lại để khắc sâu thêm ký ức của mình thì hình ảnh Cố Chi Tang ở trong đầu anh vẫn từ từ biến mất qua từng ngày.

Chuyện này khiến cho anh không thể chấp nhận nổi và cảm thấy cực kỳ hoảng loạn.

Vì vậy, anh đã nhân lúc trí nhớ của mình vẫn chưa hoàn toàn biến mất để viết một vài cuốn sách, ghi lại tất cả quá khứ của mình và Cố Chi Tang vào trong đó.

Cũng khắc một chữ “Tang” lên trên phần xương ngón tay bị sét đánh đứt đoạn rồi được lôi kiếp rèn luyện trở nên mềm mượt như ngọc thạch kia.


Bình Luận (0)
Comment