Đúng lúc này, Âm Sai đang bay nhẹ nhàng đằng trước đột nhiên dừng lại, mở miệng nói chuyện với quỷ hồn nào đó.
Phùng An Tức vừa ngẩng đầu lên thì đã nhìn thấy một bức tường thịt mặc áo giáp bóng loáng, tay cầm nĩa thép sừng sững trước mặt.
Vị Âm Sai này rất cao, khoảng từ hai đến ba mét, từ trên cao nhìn xuống cô ấy bằng một đôi mắt to như chuông đồng được khảm sâu trong một cái đầu ngựa khổng lồ. Thật sự vô cùng kinh khủng.
Nếu không phải cô ấy đã thành quỷ thì có lẽ giờ phút này sẽ bởi vì quá mức sợ hãi mà tuôn trào nước mắt mất. Hồn phách gầy gò của cô ấy bị dọa sợ đến mức run lẩy bẩy như chim cút.
“Ông Mặt Ngựa, vong hồn mới tử vong đã được bắt về đầy đủ rồi. Đây là danh sách của chúng nó, mời ngài xem qua.”
Mặt Ngựa “ừ” một tiếng rồi tầm mắt liếc nhanh một lượt qua danh sách trên tay, nhìn vào dòng chữ cuối cùng:
[Phùng An Túc, chết ở năm 17 tuổi, nguyên nhân tử vong là mắc bệnh ung thư, cả đời thống khổ.]
Lại nhìn về phía tiểu quỷ gần như sắp bị bản thân dọa ngất xỉu kia, thấy hồn thể của cô gái mười bảy tuổi này gầy yếu đến mức còn không cao đến phần eo của mình, đang run rẩy không ngừng, nhìn thật sự đáng thương.
Nghĩ rằng bởi vì mình nên quỷ hồn này mới sợ hãi như vậy nên tâm tư mong manh của Mặt Ngựa cũng không thoải mái cho lắm. Nó kiên quyết không tin rằng khuôn mặt của mình quá đáng sợ, cũng quyết định phải nghĩ cách đảo ngược lại hình tượng của mình.
Vì vậy, Mặt Ngựa đã đột nhiên hỏi: “Có yêu thích ngôi sao nào không?”
Âm Sai vỗ vỗ Phùng An Túc: “Hỏi cô đấy.”
Khuôn mặt của Phùng An Túc hiện rõ sự ngơ ngác, run giọng nói: “Có! Cố, Cố Chi Tang…”
Nghe được câu trả lời thì Mặt Ngựa càng hài lòng hơn.
Quả nhiên, không có ai không thích Tang Tang được cả.
“Tốt lắm.”
Mặt Ngựa lật xem qua Sổ Sinh Tử của Phùng An Túc, sau khi xác định đối phương chưa bao giờ làm chuyện gì xấu xa thì đã nâng cằm, kiêu ngạo nói:
“Ngày kia là buổi gặp mặt quỷ hâm mộ của Tang Tang, sắp xếp cho quỷ hồn này một chỗ đi.”
Mãi đến khi Phùng An Túc đi theo Âm Sai qua cầu Nại Hà thì vẫn còn chưa thể phản ứng kịp.
Cô ấy nghe thấy Âm Sai kia dùng giọng điệu ngạc nhiên và cực kỳ hâm mộ nói:
“Vận may của cô thật quá tốt rồi đấy, được sếp lớn Mặt Ngựa coi trọng như vậy. Vừa mới đến địa phủ chưa được một ngày trời mà cô đã có cơ hội tham gia buổi gặp mặt kia rồi. Nếu cô nói ra chuyện này thì không biết có bao nhiêu quỷ hồn sẽ hâm mộ đâu!”
“Từ đã, đám quỷ mấy người cũng… theo đuổi thần tượng sao?!” Phùng An Túc cực kỳ khiếp sợ, cảm giác như Thế Giới Quan của mình bị tan vỡ vậy.
Cô ấy thấy vị Âm Sai kia nhìn bản thân với ánh mắt khó có thể diễn tả thành lời rồi nói:
“Đương nhiên rồi, cô nhìn về phía trước xem kìa.”
Phùng An Túc vừa ngước mắt lên thì đã thấy trước mặt có vài con quỷ bay đến. Bọn chúng đang cầm trong tay điện thoại di động địa phủ, trên màn hình đang chiếu tập mới nhất của bộ phim truyền hình “Phù Hải Truyện”.
Đúng lúc này, hình ảnh trên điện thoại di động của chúng nó cũng vừa đến thời điểm xuất hiện của nhân vật do Cố Chi Tang diễn. Đoạn ngâm nga tiếng Phạn kỳ ảo vang vọng trong hoàn cảnh âm u dưới địa phủ khiến cho cảnh tượng này dù nhìn từ góc độ nào cũng có vẻ rất kỳ quái.
Đặc biệt, cô ấy có thể nhìn thấy cực kỳ rõ ràng, trên đầu quỷ hồn có tâm trạng kích động kia còn đeo băng đô cổ vũ in hình Cố Chi Tang.
Phóng tầm mắt ra xa hơn một chút thì hình như cô ấy còn loáng thoáng thấy được có quỷ hồn đang ôm một standee hình Cố Chi Tang bay ngang qua.
Phùng An Túc choáng váng cả người.
Âm Sai lấy ra điện thoại di động của mình rồi đặt ở trước mắt của cô ấy:
“Nhìn thấy không? 6,9 tỷ lượt theo dõi, sứ giả Cố chính là đỉnh lưu dưới địa phủ đấy. Không biết có bao nhiêu quỷ hâm mộ muốn có cơ hội được lên trần gian để đi gặp cô ấy đâu!”
Nói là buổi gặp mặt nhưng thật ra là buổi tuyên truyền của đoàn làm phim “Phù Hải Truyện”, được tổ chức như một buổi họp fan.
Cố Chi Tang là khách mời, sẽ lên sân khấu ngâm nga đoạn tiếng Phạn kia.
Vừa đúng vào thời điểm tổ chức buổi gặp mặt thì địa phủ cũng sắp xếp chuyến đi tham quan một ngày trên trần gian. Vì vậy, chúng quỷ có thể vào hội trường để xem buổi gặp mặt kia từ xa.
Và sau khi buổi gặp mặt kết thúc thì Cố Chi Tang sẽ đích thân đến chào hỏi chúng nó.
Lúc này, kế hoạch của chuyến đi thăm quan trần gian một ngày vừa mới được công bố thì đám quỷ hâm mộ đã tranh cãi ngất trời trên mạng, nhao nhao chạy đến hậu viện hội dưới âm phủ tự tiến cử bản thân, nói chúng nó tuyệt đối là quỷ lương thiện.
Chúng nó còn cam đoan chắc chắn sẽ không chạy loạn, sẽ thành thật đứng ở trong hội trường, cùng lắm sẽ chỉ bám lên vai của mấy người sống đứng cùng chỗ với chúng nó mà thôi.
Âm Sai lải nhải: “Lần trước, khi có một buổi gặp mặt tương tự được tổ chức thì có vài con Lệ Quỷ vừa được thả ra khỏi địa ngục vài năm nay đã giả trang thành quỷ hồn bình thường muốn đi tham gia.”
“Chúng nó đã bị Hắc Gia và Bạch Gia – những người dẫn đội, liếc mắt một cái đã nhìn thấu và lập tức bị bắt về mười tám tầng địa ngục ngay sau đó.”
“Còn có sếp lớn Mặt Ngựa mà cô vừa nhìn thấy, ông ấy chính là hội trưởng của hậu viện hội, là người lãnh đạo nhóm quỷ hâm mộ của sứ giả Cố ở dưới địa phủ…”
Chỉ trong vòng nửa ngày ngắn ngủi, tất cả nhận thức từ trước đến nay của Phùng An Túc về địa phủ đã bị đảo lộn hết.
Địa phủ không hề giống như trong suy nghĩ của cô ấy chút nào.
Khi sống có thể theo đuổi thần tượng, đến khi đã chết vẫn còn có thể theo đuổi tiếp.