Sau khi kết thúc việc quay chụp tập thứ ba của chương trình, trợ lý Tiểu Chu đã trước tiên mua vé máy bay chiều về thành phố cho Cố Chi Tang. Cô vừa mới xuống máy bay thì đã nhận được lời mời triệu tập từ sở cảnh sát thành phố Dung.
Tin nhắn hiển thị tên người gửi là chi nhánh của Linh Tổ tại thành phố Dung.
Hệ thống nhảy ra hỏi: “Tang Tang, chị có muốn đi không?”
Cố Chi Tang cất điện thoại di động đi: “Ừm, đi qua nhìn xem.”
Trước khi cô rời khỏi khu vực các tỉnh thành phía Nam, Cố Học Xuân đã đề cập qua với cô hai câu. Ông ấy nói rằng cơ quan đặc thù trực thuộc chính phủ - nơi ông ấy làm việc rất hứng thú với cô. Có thể bọn họ sẽ tìm cô để mong cô cố vấn cho bọn họ một số vấn đề.
Trùng hợp thay, Cố Chi Tang cũng có chút tò mò đối với tổ chức về huyền học của chính phủ này.
Cô mới biết rằng Huyền Môn và Linh Tổ là hai tổ chức hoàn toàn khác nhau.
Trước đây, một số thế gia lớn của giới huyền học cùng với các môn phái hàng đầu được thành lập trong dân gian, đã tập hợp trở thành một tổ chức tên là Huyền Môn.
Tổ chức này đã có truyền thừa hơn hàng trăm năm nay. Trước mắt, 90% huyền sư ở đất nước này đều phải tuân theo quy định do Huyền Môn lập ra và chịu sự quản lý của Huyền Môn.
Trăm năm trước, khi quốc gia trải qua trăm nghìn khổ cực để thành lập một thể chế mới thì lúc đó, thường xuyên có các yêu vật và tinh quái từ trên núi xuống dưới làm loạn.
Vì để trấn áp được những tai họa này và ổn định vận mệnh quốc gia thì lúc đó, các lãnh đạo quốc gia đã có liên hệ rất chặt chẽ với Huyền Môn.
Tuy nhiên, những nhân sĩ tu Đạo này luôn cảm thấy bản thân bọn họ tài trí hơn người, có thể nhìn trộm Thiên Cơ, giao tiếp với địa phủ. Bọn họ ỷ vào chuyện quốc gia đang cần người trong Huyền Môn nên càng ngày càng ngang ngược.
Sau đó, liên tục xuất hiện một số vụ án huyền sư vi phạm pháp luật, giết người và cướp của, nhưng bởi vì không thể bắt được người gây án nên phải kết thúc trong qua loa.
Kể từ đó, quốc gia bắt đầu tự bồi dưỡng một tổ chức huyền sư của chính mình, cũng chính là tổ chức sau này được gọi là: “Linh Tổ”.
Đáng tiếc, gốc rễ trong Huyền Môn quá khổng lồ. Những thế gia và môn phái kia biết rõ rằng, một khi tổ chức huyền sư bên phía chính phủ lớn mạnh hơn thì tất nhiên sẽ khiến địa vị của bọn họ bị suy yếu.
Vì vậy, Huyền Môn vẫn luôn chèn ép sự phát triển của Linh Tổ.
Cho đến bây giờ, phần lớn các huyền sư được tuyển vào Linh Tổ đều là các nhân sĩ nhàn tản thoát ly Huyền Môn, hoặc là một số thế gia mới không có căn cơ về huyền học nhưng lại có thiên phú giao tiếp với linh hồn.
Trong Linh Tổ cũng có một số người tự học thành tài, nhưng khuyết thiếu đạo hạnh cùng với năng lực để … trấn giữ, hoàn toàn không thể tự mình đối đầu với Huyền Môn.
Đây vẫn luôn là nỗi quan tâm và lo lắng của các cấp trên trong Linh Tổ.
Buổi chiều…
Trong một góc tận cùng bên trong trên tầng ba của sở cảnh sát thành phố Dung, có một bộ môn đặc thù ở đó.
Trên tường và trên cửa cũng không treo biển số hay đề tên của bộ môn này, nhưng trong lòng của các sĩ quan cảnh sát ở đây đều tự hiểu mà không nói ra:
Bộ môn này được đồn đại rằng chuyên môn xử lý các sự kiện kỳ lạ liên quan đến thần quỷ.
Lúc này, trong phòng có hai người đang mặc thường phục, nhìn dáng vẻ của bọn họ có hơi lười biếng. Hai người không hề có chút gì nghiêm túc giống như các sĩ quan cảnh sát đứng đắn bình thường và đang ngồi chơi bài trên bàn.
Bộ bài trong tay bọn họ cũng không phải là bộ bài Tây bình thường mà trên mỗi lá bài đều có đủ loại hình vẽ và chữ giáp cốt* kỳ lạ.
(*Giáp cốt văn hay chữ giáp cốt là một loại văn tự cổ đại của Trung Quốc thời nhà Thương, được coi là hình thái đầu tiên của chữ Hán, cũng được coi là một thể của chữ Hán.)
“Không chơi nữa, lại thua rồi. Bói bài không phải là sở trường của tôi.”
Thanh niên tóc húi cua đẩy đống lá bài trong tay về phía trước, tức giận nói: “Sắp đến ba giờ rồi, mọi người nói xem Cố Chi Tang kia sẽ thật sự đến đây sao? Người ta chính là một nghệ sĩ nữ đó, có khi còn chưa thèm nhìn tin nhắn mà chúng ta đã gửi qua.”
“Cho dù cô ấy có đồng ý tham gia thì tổ chức của chúng ta cũng không mời nổi đâu. Nghe nói nghệ sĩ nữ có thể kiếm được mấy chục triệu trong một ngày đó.”
Thanh niên đeo mắt kính phía đối diện chậm rãi thu dọn lại đống lá bài.
Bỗng nhiên, một người phụ nữ trung niên ngồi trên bàn công tác ở vị trí lãnh đạo ngẩng đầu lên rồi nói: “Im lặng đi, có người đến.”
Gần như ngay lập tức sau khi cô ấy nói xong thì cánh cửa bên ngoài đã bị gõ vang, một cảnh sát nữ đẩy cửa bước vào: “Tổ trưởng Trịnh, có một vị tiểu thư họ Cố đến đây tìm cô.”
Bóng dáng của Cố Chi Tang hiện ra ngay phía sau vị cảnh sát nữ kia.
Người phụ nữ đứng dậy nghênh đón, vươn tay nắm lấy tay của cô:
“Xin chào, tôi là người phụ trách chi nhánh Linh Tổ tại thành phố Dung, tên tôi là Trịnh Như Ngọc. Đây là hai cấp dưới của tôi, người cao lớn tên là Tống Thần, người đeo kính tên là Vương Tiểu Nhạc.”
Hai thanh niên rụt rè mỉm cười với cô.