Sau khi ngồi xuống, ánh mắt của Trịnh Như Ngọc trở nên rất sắc bén, cô ấy nói thẳng:
“Cô Cố, lần này chúng tôi mời cô đến đây vì biết được cô vẫn chưa đăng ký làm huyền sư của Huyền Môn. Chúng tôi muốn tư vấn một chút xem cô có nguyện vọng muốn gia nhập vào Linh Tổ hay không?”
Bọn họ có nội ứng ở trong Huyền Môn, người đó đã truyền tin tức ra ngoài rằng, Cố Chi Tang này không phải là đệ tử của bất kỳ thế gia hay môn phái nào trong Huyền Môn.
Bây giờ, cô đột nhiên tìm ra được vị trí của khu lăng mộ Hoàng Đế và còn liên hệ để phía chính phủ tiếp nhận khiến cho bên Huyền Môn không kịp đối phó.
Có một số huyền sư bên trong Huyền Môn đã rất tức giận và có phàn nàn về Cố Chi Tang.
Bây giờ, Huyền Môn cũng đang điều tra chi tiết về cô.
Hơn nữa, Cố Học Xuân đã đích thân giao tiếp với cô và cũng báo cáo lên bên trên rằng, vị nghệ sĩ nữ này rất tinh thông thuật số phong thủy.
Trên tổng bộ đã ra lệnh cho Trịnh Như Ngọc, dặn cô ấy nhất định phải tiếp xúc với Cố Chi Tang trước những người trong Huyền Môn.
Tốt nhất là có thể kéo người gia nhập vào trong Linh Tổ luôn.
Tống Thần nói tiếp: “Linh Tổ của chúng tôi là một ngành chính quy, có biên chế, có giấy chứng minh thân phận công tác.”
“Lương cơ bản trong ngành là hai chục nghìn, nếu có thể hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ có thưởng thêm hoa hồng, không có giới hạn cao nhất cho hoa hồng!”
Trịnh Như Ngọc liếc mắt nhìn về phía anh ấy, sau đó gật đầu bổ sung: “Hơn nữa, chúng tôi cũng biết, cô Cố đang phải chịu đựng sự quấy rầy của không ít dư luận và tin đồn thất thiệt trên mạng.”
“Nếu cô gia nhập Linh Tổ thì cô sẽ trở thành một nhân viên của chính phủ. Khi cần thiết, chúng tôi sẽ ra tay giúp cô dọn sạch những dư luận không đúng sự thật trên mạng.”
Lời này đã cung cấp thông tin rất rõ ràng cho Cố Chi Tang. Giống như các bài đăng hôm qua của phía chính phủ đã tag hẳn tên cô, giúp cô kéo thêm ấn tượng tốt từ những người qua đường, cũng là một chứng minh cho lời nói này.
Trước khi đến đây, Cố Chi Tang cũng đã đoán trước được một chút nên không quá đặc biệt ngạc nhiên. Tuy nhiên, cô vẫn lắc đầu nói:
“Thật sự xin lỗi, tôi không có ý định gia nhập bất kỳ tổ chức nào, bất kể là Huyền Môn hay là Linh Tổ. Con người của tôi không thích bị ràng buộc bởi các quy định. Nhưng tôi có thể cam đoan rằng, tôi sẽ không sử dụng các thuật số huyền học để làm chuyện vi phạm pháp luật hiện hành.”
Kiếp trước, cô đã sống lánh đời trong núi để tu hành hơn trăm năm, vốn dĩ không biết xử lý các mối quan hệ xung quanh, cũng không có khả năng nghe theo mệnh lệnh của người khác để làm việc.
Trịnh Như Ngọc lộ ra vẻ mặt hiểu rõ, sau khi trầm ngâm một lúc, cô ấy nói:
“Ý của cô Cố thì tôi có thể hiểu được. Nhưng… nếu cô độc lập một mình thì vẫn sẽ bị hạn chế bởi các quy tắc của Huyền Môn.”
Cố Chi Tang hơi nhíu mày: “Có ý gì vậy?”
“Cô Cố chắc hẳn không rõ ràng lắm những người trong Huyền Môn kia có bao nhiêu kiêu ngạo và bá đạo. Những huyền sư bình thường, nếu không gia nhập bọn họ thì sẽ không thể sống yên ổn trong giới được.”
Tống Thần nói: “Bọn họ có mấy cửa hàng cổ xưa độc quyền trong việc chế phù và luyện dược. Bọn họ đã ra lệnh cấm không được bán đồ đạc cho những người không phải là người của Huyền Môn.”
“Nếu không gia nhập Huyền Môn, không có giấy chứng nhận là huyền sư nhàn tản của Huyền môn mà lại muốn nhận công việc thì sẽ bị nói là kẻ lừa đảo. Sau đó, bọn họ có thể sử dụng quy định của Huyền Môn để phá tan đạo hạnh của người ta…”
“Tóm lại, những chuyện như vậy nhiều như mây trên trời. Tôi vốn dĩ là người của Linh Tổ nhưng nếu ngày thường chạm mặt bọn họ thì cũng không thể giành được chỗ tốt nào cả.”
Vương Tiểu Nhạc nãy giờ vẫn luôn không nói gì, lúc này cũng đẩy gọng kính lên và nói:
“Quả thật là như thế. Trước kia, nhà của tôi là một chi nhánh của nhà họ Vương trong Huyền Môn. Cha tôi thật sự không chịu nổi những việc làm bẩn thỉu của chủ gia nên đã tự quyết định rời khỏi nhà họ Vương.”
“Cả nhà chúng tôi thiếu chút nữa đã bị người của chủ gia tìm đến và đánh chết. Vậy mà, mấy trưởng lão của Huyền Môn còn nói rằng cả nhà chúng tôi đã không còn là người trong Huyền Môn nữa, chuyện này chỉ là thù riêng của nhà chúng tôi và nhà họ Vương nên bọn họ sẽ không quan tâm.”
Lúc sau, cha Vương đã dưỡng thương tốt và khỏe lên nhưng bởi vì không còn là người trong Huyền Môn nên ngay cả việc nhận cúng bái, làm lễ cũng không được làm.
Cuối cùng, ông ấy đành phải giận dữ dẫn cả nhà tìm đến nương tựa Linh Tổ.
Có sự che chở từ phía chính phủ thì những người đó mới hạn chế gây sự hơn một chút.
Nhưng cho đến bây giờ, mỗi lần anh ấy gặp được người của Huyền Môn thì bọn họ đều dè bỉu anh ấy là “kẻ phản đồ”.