Tống Thần nói: “Chắc chắn bọn họ sẽ còn tìm đến cô. Nếu cô Cố từ chối bọn họ thì khẳng định sẽ bị bọn họ đối phó.”
Trịnh Như Ngọc còn lấy ra một tập hồ sơ dày cộp và đưa cho Cố Chi Tang xem.
Bên trên ghi lại không ít các vụ án chưa được giải quyết bởi vì không thể tìm thấy hung thủ. Trong đó, có rất nhiều vụ án đều có dấu vết của những người trong giới huyền học.
Số lượng hồ sơ vụ án vào hai mươi năm trước là nhiều nhất. Vài năm gần đây, khi thái độ của chính phủ càng ngày càng nghiêm túc và rõ ràng hơn thì người trong Huyền Môn mới hạn chế gây chuyện và số lượng các vụ án cũng giảm dần.
Trịnh Như Ngọc: “Chúng tôi đã đưa tập hồ sơ này cho mấy lão già bên Huyền Môn nhưng bọn họ lại chơi trò Thái Cực Quyền, không chịu giải quyết.”
“Trong nội bộ của Huyền Môn bây giờ cũng có rất nhiều bè phái tranh chấp. Thực sự là Huyền Môn bây giờ không phải là một chỗ tốt. Nếu cô Cố không muốn gia nhập với bọn họ thì chi bằng hãy đến Linh Tổ của chúng tôi.”
“Lạm dụng thuật số, kéo bè kết phái, diệt trừ người ngoại lai…” Cố Chi Tang hừ lạnh một tiếng.
Một ngọn lửa giận dữ vô danh bùng lên trong lòng cô: “Đây là biểu hiện của giới Huyền Môn bây giờ sao?”
Vương Tiểu Nhạc thở dài: “Trước kia, Huyền Môn cũng không phải như bây giờ. Nghìn năm trước, tổ sư gia Quân Hồng khai sơn lập phái, thống nhất các thế gia và môn phái khác để thành lập nên Huyền Môn.”
“Đến nay tôi vẫn còn nhớ rõ, trong sách cổ có ghi rõ, tổ sư gia đã lập ra ba điều không được vi phạm: Không phạm thiên tai, không phạm ác nghiệp, không được hưởng lạc. Khi đó, thái độ của những người trong Huyền Môn vẫn còn trong sáng, không có người dám dùng thuật số để hại người thường.”
“Chỉ tiếc rằng, tổ sư gia chỉ lãnh đạo Huyền Môn được hơn một trăm năm thì đã rời đi. Từ đó, trong giới huyền học không còn xuất hiện một vị lãnh đạo nào có lòng nhân từ và trí tuệ vĩ đại như vậy…”
“Từ từ.” Vẻ mặt của Cố Chi Tang bỗng nhiên trở nên rất kỳ lạ: “Anh nói rằng tổ sư gia khai sơn lập phái, thống nhất Huyền Môn có tên là Quân Hồng à?”
“Đúng vậy.”
Ba người đều có chung một biểu cảm: “Một nhân sĩ huyền học như cô mà lại không biết điều này sao?”
Cho đến nay, Cố Chi Tang vẫn luôn có một cảm giác mơ hồ không thích hợp lắm, thì đến giờ phút này, cô bỗng nhiên nắm bắt được ý tưởng chợt lóe ra trong đầu.
Cô hơi nheo đôi mắt phương của mình và nhìn về phía Vương Tiểu Nhạc:
“Anh là người xuất thân từ Huyền Môn đúng không? Anh có thể nói lại về quá khứ và lịch sử của Huyền Môn cho tôi nghe, được không?”
Tuy rằng Vương Tiểu Nhạc cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng anh ấy vẫn gật đầu.
Sau một buổi trò chuyện ngắn ngủi, Cố Chi Tang đã chìm vào trầm tư.
Một lúc lâu sau, cô mới hơi nhếch khóe miệng và nói: “Làm phiền anh rồi.”
Khuôn mặt của Tống Thần hiện lên vẻ chờ mong: “Cô Cố muốn gia nhập Linh Tổ chúng tôi không?”
Cố Chi Tang lắc đầu, trong biểu cảm thất vọng của anh ấy, cô chậm rãi nói: “Tuy rằng tôi không gia nhập Linh Tổ nhưng nếu mọi người gặp phải vấn đề gì không thể giải quyết được thì tôi sẽ cung cấp một ít trợ giúp.”
“Đúng rồi, nhất là những chuyện liên quan đến những người trong Huyền Môn đến quấy phá thì đều có thể đến tìm tôi.”
Sau khi cô rời khỏi, ba huyền sư còn lại trong văn phòng vẫn chưa thể phục hồi lại tinh thần.
Tống Thần sờ đầu: “Câu nói cuối cùng của cô ấy có ý gì vậy? Muốn đối đầu với những người trong Huyền Môn à? Trâu bò thật!”
Vương Tiểu Nhạc cực kỳ đồng ý, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó kỳ lạ: “Cô ấy không phải là người của Huyền Môn, đúng không? Sao tôi lại có cảm giác cô ấy muốn xốc tung tất cả gốc rễ của Huyền Môn lên vậy?”
“Hơn nữa, cô ấy hình như không biết nhiều về Huyền Môn, nhưng lúc nói chuyện lại có thể nói ra được một số chuyện lịch sử đã được ghi lại trong sách cổ xưa.”
“Sếp à, sếp có xác định chắc chắn là cô ấy chưa có liên hệ gì với người trong Huyền Môn hay không? Có phải bọn họ đã từng kết thù gì đó không?”
Trịnh Như Ngọc cau mày: “Quả thật quá kỳ lạ. Tôi đã điều tra lý lịch của cô ấy mấy lần rồi, hoàn toàn không có quan hệ gì đến mấy trụ cột chính trong Huyền Môn.”
“Bản lĩnh xem bói, xem tướng và phong thủy kia cũng là đột nhiên được thể hiện ra. Cô ấy có thể tìm được khu lăng mộ mà mấy lão già bên Huyền Môn mãi vẫn không thể phát hiện ra thì cũng không cần thiết phải giấu dốt nhiều năm như vậy.”
“Quên đi, chỉ cần người tài như vậy không bị Huyền Môn lôi kéo thì chúng ta vẫn còn có cơ hội.”