Cố Chi Tang nói: “Sau đó, mẹ của ông bỗng nhiên nghe thấy bọn họ nhắc đến ông. Chuyện có liên quan đến đứa con mà bản thân bà ấy quan tâm nhất nên bà ấy đã nhẫn nại nghe xem đôi nam nữ này muốn tính kế ông như thế nào.”
“Hóa ra, hai người này đã sớm lén lút ở cùng một chỗ trong nhiều năm nay, cũng đã có một đứa con ngoài giá thú và bây giờ còn đang âm thầm muốn chiếm đoạt của cải trong nhà.”
“Cha của ông đã nói rằng muốn để lại tất cả tài sản của mình cho đứa con trai út mà ông ta yêu quý nhất kia. Còn muốn dùng danh nghĩa là cha của ông để nhét con trai út vào trong đoàn làm phim do ông làm đạo diễn.”
“Ông ta muốn cho anh ta đóng vai nam chính khi còn nhỏ, muốn dùng ông để làm bàn đạp cho đứa con kia tiến vào giới giải trí…”
Nhìn lại được những hình ảnh lúc đó, cùng với chính tai nghe thấy những lời âm mưu kinh tởm của những người đó, giờ phút này, Cố Chi Tang đang hoàn toàn đắm chìm trong sự giận dữ của Ác Linh kia, vô cùng đồng cảm với bà ấy.
Khi bà ấy nghe thấy người được coi là chồng mình đang bắt đầu nói bậy bạ:
“Liễu Cẩn là con của anh, nên trong sự nghiệp cũng phải nghe theo lời anh. Một đứa con bất hiếu ngoại trừ quay phim ra thì không còn biết cái gì cả, ngay cả kết hôn cũng không muốn. Nó muốn cắt đứt hương khói của nhà họ Liễu chúng ta đây mà.”
“Về sau, ngoại trừ em trai của nó ra thì còn ai đi nhặt xác cho nó nữa? Tất cả tài nguyên và tài sản của nó chắc chắn sẽ đều là của em trai nó rồi. Đây là một đạo lý hiển nhiên!”
Bà ấy rốt cuộc không thể nghe nổi nữa, đẩy mạnh cửa xông thẳng vào trong, cầm lấy đồ vật gì đó rồi nhào vào vừa đánh vừa mắng đôi nam nữ chó má kia. Sau đó, bà ấy bị hai người đẩy mạnh, ngã xuống mặt đất.
“Mẹ kiếp, bà già điên rồ này, dám đánh vào mặt của ông đây à?!”
Bà ấy quá đau đớn, trái tim co giật như thể sắp vỡ tung. Bà ấy hận không thể xé nát hai con người khốn nạn trước mặt này. Nhưng mà, bà ấy đột nhiên khó thở và phát bệnh tim nên ngay cả sức lực để lấy thuốc trong túi cũng không có.
Bà ấy nhìn thấy người được gọi là chồng mình đang lộ ra vẻ mặt hoảng sợ: “Bà ta đang bị đau tim, nhanh chóng đi lấy thuốc cho bà ta đi!”
“Chồng à, chuyện chúng ta vừa nói đều bị bà ta nghe thấy hết rồi. Anh nghĩ rằng khi bà ta tỉnh lại thì sẽ không nói cho Liễu Cẩn hay sao? Đến lúc đó, chắc chắn bọn họ sẽ đuổi em đi! Đứa con của chúng ta cũng không còn tương lai nữa!”
“Ý của em là gì…?”
“Dù sao, hoặc là không làm, hoặc là đã làm thì phải làm đến cùng…”
Chẳng bao lâu sau, đôi nam nữ kia đã bình tĩnh lại, bọn họ trơ mắt nhìn bà ấy cuộn tròn, giãy giụa trong thống khổ ở dưới đất, sau đó bắt đầu dọn dẹp chăn ga và giường chiếu, xóa sạch mọi dấu vết.
Chờ đến khi trong phòng chỉ còn một mình bà ấy thì sự đau đớn, thống khổ, tuyệt vọng và oán hận lập tức trào dâng trong cơ thể. Trong hơn mười phút phát bệnh, bà ấy đã cực độ đau đớn và chết không nhắm mắt.
Bởi vì không yên tâm con trai nhà mình, sợ rằng con trai mình không biết gì cả, không phát hiện ra điều gì và bị lọt vào âm mưu của đôi nam nữ kia nên bà ấy đã biến thành một Lệ Quỷ lưu lại trên trần gian.
Bà ấy phải nhắc nhở con trai nhà mình cẩn thận. Vì vậy, bà ấy đã liên tục phá hủy lễ tang của mình, luôn ở xung quanh ông ấy trong một thời gian dài, không chịu rời đi.
Cố Chi Tang mở to mắt, kết thúc việc hồi tưởng quá khứ.
Liễu Cẩn đã ngồi thụp xuống trên mặt đất, khóc không thành tiếng, đấm thùm thụp xuống sàn nhà.
Cha Liễu thì hai chân mềm nhũn, toàn thân đều là mồ hôi lạnh.
Ông ta rất sợ hãi, bởi vì người phụ nữ trẻ tuổi này đã kể lại từng chi tiết diễn ra vào ngày hôm đó. Mỗi ngày sau này, ông ta vẫn luôn cố gắng quên đi những gì đã diễn ra vào ngày hôm đó.
Nhưng bây giờ, người phụ nữ kia đã kể lại từng câu từng chữ mà ông ta đã nói ra, giống như lúc đó còn có người thứ tư có mặt ở hiện trường vậy!
Ông ta điên cuồng lắc đầu, mạnh miệng nói: “Tôi không có. Cô không có chứng cứ gì thì không thể vu khống tôi!”
Cố Chi Tang bỗng nhiên quay đầu lại, bình tĩnh nhìn về phía ông già kia: “Vợ của ông bây giờ đang ở ngay trong căn phòng này. Có cần tôi giúp bà ấy mở miệng nói chuyện để đối chất với ông không?”
Đầu óc của ông già kia “Ong” một tiếng, một luồng khí lạnh xông thẳng lên đỉnh đầu của ông ta. Ông ta bị lời nói của cô làm cho sợ hãi đến mức hai chân hoàn toàn mềm nhũn, ngã rầm xuống mặt đất.
Liễu Cẩn chợt nâng đôi mắt đã đỏ bừng lên: “Đại sư, mẹ của tôi đang ở đây sao? Bà ấy đang ở trong căn phòng này sao?!”
“Đúng vậy.” Cố Chi Tang nhìn về phía người đàn ông trung niên đang khóc lóc đến đỏ bừng cả mặt. Nơi đó có một bóng người màu xám, rất mờ ảo và mỏng manh đang đứng gần ông ấy.
“Bà ấy sợ rằng ông sẽ gặp chuyện không may nên vẫn luôn ở bên cạnh bảo vệ ông.”