Dựa Vào Livestream Huyền Học Trở Thành Đỉnh Lưu Ở Địa Phủ (Dịch Full)

Chương 123 - Chương 123: Bà Ấy Vẫn Luôn Đây (2)

Unknown Chương 123: Bà Ấy Vẫn Luôn Đây (2)

“Mẹ, mẹ đang ở chỗ này sao?!”

Liễu Cẩn nhìn theo tầm mắt của Cố Chi Tang, lập tức quay đầu nhìn về phía bên cạnh mình, thử thăm dò vươn hai tay ra.

Ông ấy không thể nhìn thấy, cũng không thể sờ đến bất cứ thứ gì, nhưng giờ phút này, dường như ông ấy đã kết nối với cái gì đó, giống như thần giao cách cảm vậy. Nước mắt của ông ấy càng chảy ra dữ dội hơn.

Trong khung cảnh mà chỉ mỗi Cố Chi Tang nhìn thấy, Ác Linh màu xám tro đang bay giữa không trung bên cạnh Liễu Cẩn kia đang cố gắng chạm vào ông ấy để trả lời lại.

Nhưng một khi bà ấy tiến lại gần Liễu Cẩn thì hồn phách lại bị chấn động, giống như đang chịu đựng một sự thống khổ cực kỳ đau đớn.

Cố Chi Tang nhíu mày, nhẹ nhàng thở ra một luồng “Khí” về phía Liễu Cẩn.

Trong luồng “Khí” này có mang theo lực lượng của cô, giống như một tấm lưới lớn vô hình phủ lên trên người của Liễu Cẩn.

Nó đã lập tức khiến cho ba ngọn Linh Hỏa ở đỉnh đầu và hai vai của ông ấy trở nên ảm đạm hơn nhiều, từ màu xanh đậm biến thành màu xanh nhạt.

Lúc này, hồn phách của Ác Linh kia không còn run rẩy kịch liệt nữa, bà ấy đã có thể tiếp xúc gần với thân thể của Liễu Cẩn.

Liễu Cẩn cảm thấy nhiệt độ trong phòng đột nhiên giảm xuống, có chút lạnh lẽo.

Cảnh vật trước mắt ông ấy trở nên hơi xám xịt, giống như có một lớp lưới màu xám đang che trước mắt vậy.

Ông ấy dùng sức dụi mắt, hai con ngươi thu hẹp lại vì bị khiếp sợ. Ông ấy đã thật sự nhìn thấy một bóng dáng màu xám ở trước mắt!

“Mẹ, là mẹ sao?!”

Liễu Cẩn vươn tay ra nắm lấy nhưng đầu ngón tay của ông ấy khi chạm vào lớp bụi xám kia thì giống như chạm phải một lớp băng có nhiệt độ cực kỳ giá lạnh.

Nhưng ông ấy không hề sợ hãi mà lại quay đầu chờ mong nhìn về phía Cố Chi Tang.

Cố Chi Tang gật đầu nói: “Đây là hồn phách của mẹ ông.”

Một quỷ hồn cường đại có thể ngưng tụ ra thực thể, sẽ có âm khí cực kỳ mạnh mẽ, có thể khiến cho những người có bát tự nhẹ và dương khí yếu nhìn thấy được bản thể của nó.

Người đời hay gọi hiện tượng đó là “đụng quỷ”.

Sau khi “đụng quỷ”, những người thường kia sẽ có thể bị ảnh hưởng bởi âm khí mạnh mẽ kia, có thể bị sốt cao không dứt hoặc là bị đi ngoài.

Nếu nghiêm trọng hơn thì ba hồn bảy phách sẽ có khả năng bị đụng bay ra ngoài cơ thể, cũng là một hiện tượng mà dân gian hay nói là “mất hồn”. Lúc này, cần phải gọi bà cốt hoặc đạo sĩ đến “gọi hồn”.

Sau khi hồn phách trở về cơ thể thì còn phải bổ khí tráng dương.

Nhưng trái lại, nếu có một quỷ hồn cực kỳ yếu ớt thì chúng lại rất sợ người sống, đặc biệt là những người đàn ông có dương khí mạnh.

Một khi đến gần những người như vậy thì chúng sẽ bị dương khí đốt cháy, hồn phách sẽ bị tổn thương.

Mẹ của Liễu Cẩn chính là một loại quỷ hồn cực kỳ yếu ớt, ngay cả thần trí và thực thể cũng không có, tùy thời đều có thể bị hồn phi phách tán.

Mà từ tướng mạo của Liễu Cẩn thì ông ấy lại là một người có Mệnh Cách nhiều dương khí. Nếu mẹ Liễu đến gần ông ấy thì sẽ càng thêm thống khổ.

Nhưng cho dù là như vậy, bà ấy vẫn lựa chọn đi theo bên cạnh con trai mình, có thể nói là ý niệm của bà ấy cực kỳ cố chấp và sâu sắc.

Cố Chi Tang giải thích xong và tiếp tục nói: “Vừa rồi, tôi đã thay ông che đi Linh Hỏa ở trên người, niêm phong lại dương khí trong thân thể của ông, khiến cho ông tạm thời biến thành người có thể chất Thiên Âm.”

“Cho nên, ông có thể nhìn thấy quỷ hồn ở trong phòng này, và bà ấy cũng có thể tiếp cận gần với ông.”

“Cảm ơn cô, đại sư.”

Chỉ trong vòng một giờ ngắn ngủi, Liễu Cẩn đã có thái độ hoàn toàn khác hẳn với Cố Chi Tang, ngay lập tức đổi giọng gọi “đại sư”.

Thậm chí, ông ấy còn hơi hối hận về thái độ có lệ của mình lúc mới gặp mặt cô.

Cố Chi Tang nói: “Có một điều mà tôi phải nhắc nhở ông. Mẹ của ông có Mệnh Cách không tồi, khi còn sống đã quyên góp rất nhiều tiền để làm việc thiện.”

“Cho dù sau khi chết, bà ấy vẫn luôn ở lại trên trần gian nhưng lại có Công Đức bảo vệ hồn thể. Không thể nào có chuyện ngay cả thực thể cũng không ngưng tụ được và cũng không đến mức dễ dàng bị dương khí trên cơ thể của ông làm cho bị tổn thương thành bộ dạng này.”

Liễu Cẩn hiểu ra được điều gì đó: “Ý của cô là…”

“Ông nên hỏi người cha tốt của mình xem, ông ta còn làm những điều gì sau lưng ông khi ông không ở nhà.”

Đôi mắt đỏ bừng của ông ấy chậm rãi quay sang vị trí đặt sô pha trong phòng khách, nhìn về phía người cha đang bị dọa sợ đến mức mềm nhũn hai chân kia.

Cha Liễu đã sớm đổ đầy mồ hôi lạnh toàn thân.

Thật ra, sau ngày hôm đó thì ông ta cũng cảm thấy rất hối hận. Mỗi ngày buổi tối, khi nhắm mắt lại thì trong đầu ông ta đều hiện lên hình ảnh vợ mình khóc rống, giãy giụa đau đớn trên mặt đất.

Đôi mắt tràn ngập tức giận và oán hận của bà ấy đang gắt gao nhìn chằm chằm vào ông ta.


Bình Luận (0)
Comment