Hơn nữa, khi trong lễ tang xuất hiện những việc lạ kia cùng với chuyện mộ bia đột nhiên bị nứt thì tất cả chuyện đó đã phá vỡ hoàn toàn phòng tuyến tâm lý của ông ta.
Ông ta cực kỳ sợ hãi, tự biết rằng đây chính là người vợ đã chết đang biến thành Lệ Quỷ đến tìm ông ta trả thù!
Cha Liễu sợ chết và càng sợ bị bại lộ chuyện mình đã làm. Cho nên, nhân dịp lúc Liễu Cẩn không ở nhà, ông ta đã tìm một số huyền sư đến và lén lút thực hiện pháp sự đuổi quỷ trừ tà.
Ngoài ra, ông ta còn mua rất nhiều bùa hộ mệnh và các đồ vật trấn tà cùng với bùa chú đặt trong phòng khách của gia đình.
Các huyền sư kia nói với ông ta rằng, vong hồn của vợ ông ta vẫn không muốn rời đi nhưng đã bị suy yếu rất nhiều, sẽ không thể hãm hại ông ta được nữa.
Tuy nhiên, ông ta vẫn rất lo lắng. Cuối cùng, còn dùng giá cao thuê một vị huyền sư nổi tiếng đến nhà. Ông ta muốn đối phương ngay lập tức đánh tan hồn phách của vợ mình, để diệt trừ hậu họa.
Ai ngờ được rằng, vị đai sư kia lại là một cái gối thêu hoa, vậy mà đã bị một con nhóc được Liễu Cẩn mời đến, đánh cho hộc máu!
Sau khi nghe những lời nói của Cố Chi Tang, lại nhìn đứa con trai nhà mình vừa khóc vừa muốn ôm lấy khoảng không khí trước mặt thì cha Liễu cảm thấy cả căn phòng này đột nhiên trở nên vô cùng âm u và khủng bố.
Ông ta cảm thấy chiếc quan tài đen như mực trong phòng khách kia giống như một con ác quỷ đang nhìn chằm chằm vào mình, bất cứ lúc nào cũng có thể lao đến lấy mạng ông ta!
Ông ta chống tay run rẩy đứng lên, muốn chạy trốn rời xa khỏi căn phòng này: “Là chính bà ta bị phát bệnh, bà ta chết vì bệnh đau tim, không hề có liên quan gì đến tôi cả!”
Cố Chi Tang hơi nheo lại đôi mắt phượng, suy nghĩ một lúc rồi lấy ra một bình ngọc nhỏ có kích cỡ bằng ngón tay cái.
Cô mở bình ra, một luồng âm khí dày đặc tràn ra từ miệng bình, dưới đáy bình là một giọt nước mắt trong suốt.
Đây là “Quỷ Lệ” mà cô lấy được từ chỗ của Cao Lâm, có ẩn chứa oán khí và lực lượng cực kỳ mạnh mẽ.
Cô chia “Quỷ Lệ” thành hai phần, lấy ra một nửa và bắn vào trong hồn thể của mẹ Liễu. Ngay lập tức, âm khí bốc lên cuồn cuộn trong hồn thể của mẹ Liễu, khiến nhiệt độ không khí ở xung quanh lại giảm xuống thấp hơn.
Nhưng mà, chỉ vài giây sau, quỷ hồn bị tổn thương nặng nề của mẹ Liễu đã trở nên ngưng tụ rõ ràng hơn do được bổ sung lực lượng từ “Quỷ Lệ”, dần dần hiện rõ ra hình người.
Bà ấy thoạt nhìn có vẻ từ bốn mươi đến năm mươi tuổi, có vẻ bảo dưỡng rất tốt lúc còn sống. Tuy rằng, hai bên Thái Dương có tóc bạc và trên mặt cũng có nếp nhăn nhưng cô vẫn có thể nhìn ra được phong thái tuyệt vời của bà ấy lúc còn trẻ.
Mẹ Liễu lộ ra vẻ mặt mờ mịt, chờ đến khi thần trí của bà ấy đã dần dần tỉnh táo hơn thì ngay đầu tiên, bà ấy nhìn về phía Liễu Cẩn với ánh mắt tràn ngập vui mừng.
Đến khi tầm mắt của bà ấy dừng lại trên thân thể của người đàn ông đang hoảng loạn trong góc kia thì vẻ mặt của bà ấy đột nhiên trở nên dữ tợn và tràn đầy oán hận. Bà ấy gào thét một tiếng rồi lao thẳng đến ông ta.
Cha Liễu bởi vì luôn chột dạ nên ăn không ngọn, ngủ không yên, tinh thần vẫn luôn uể oải, do đó Linh Hỏa trên người ông ta cũng bị suy yếu.
Lúc sau, ông ta còn bị Cố Chi Tang dọa cho sợ hãi đến mức đổ mồ hôi liên tục, nên bây giờ là lúc dương khí của ông ta yếu nhất.
Khi bị âm khí trên quỷ hồn của mẹ Liễu va chạm thì ông ta đã trực tiếp bị mở ra Âm Nhãn, thấy được quỷ hồn!
Gương mặt vặn vẹo đáng sợ của người vợ đã chết đang kề sát trước mặt của ông ta: “Ông là một kẻ súc sinh. Tôi đã nói rồi, tôi có biến thành quỷ thì cũng sẽ không bỏ qua cho các người!!”
Cha Liễu mặt vàng như giấy, hai cái má già nua, đầy thịt mỡ bởi vì quá sợ hãi nên run lẩy bẩy: “Không… Không phải là tôi hại bà! Là cô ta, là con khốn kia không cho tôi cứu bà… Tôi sai rồi, Đổng Anh. Tôi biết sai rồi, bà tha cho tôi đi!”
Miệng của ông ta thì nói lời nhận sai, cầu xin tha thứ nhưng tay thì lại lấy ra bùa hộ mệnh, bùa trừ tà ra và không ngừng vung vẩy ra đằng trước, muốn đánh tan quỷ hồn của Đổng Anh.
“Tôi không có ý muốn hại bà! Là do tự bà phát bệnh mà! Tôi chỉ là không lấy thuốc cho bà mà thôi, là do tình tính của bà nóng nảy… Cút ngay! Đừng tới gần tôi!”
Nhưng có Cố Chi Tang ở đây, cộng thêm sức mạnh cường đại của “Quỷ Lệ” nên lá bùa trong tay ông ta đã ngay lập tức bị âm khí ăn mòn, cháy xém đen thui.
Hai mắt của Đổng Anh đỏ ngầu, nhào đến cắn xé ông ta.
Cảm giác bị Lệ Quỷ tấn công, xâm nhập vào trong cơ thể là cực kỳ khó chịu. Mạch máu toàn thân của cha Liễu dường như đã bị đông đặc lại, trái tim đập thình thịch như muốn nổ tung.
Hai mắt ông ta trợn to, ngay cả hét cũng hét không ra tiếng, sững sờ ngã quỵ xuống mặt đất. Dưới hai chân đột nhiên tràn ra một bãi nước, hóa ra ông ta đã bị dọa sợ đến mức mất khống chế bản thân.
Đổng Anh oán hận nói:
“Đừng có giả chết, tôi sẽ không bỏ qua cho ông đâu! Mấy năm nay, ông khiến tôi ghê tởm thì cũng thôi đi. Nhưng mà, ông lại dám có tâm tư xấu xa với con trai tôi sao? Ông không xứng là một người cha! Ông chắc chắn không thể chết tử tế được!”