Dựa Vào Livestream Huyền Học Trở Thành Đỉnh Lưu Ở Địa Phủ (Dịch Full)

Chương 125 - Chương 125: Đột Quỵ

Unknown Chương 125: Đột Quỵ

Cố Chi Tang nãy giờ vẫn ôm cánh tay không nói gì thì lúc này lại mở miệng nói:

“Không phải ông ta giả vờ đâu, chắc là đột quỵ rồi.”

Đột quỵ?

Đổng Anh, Liễu Cẩn và Vu Đồng Thu đều sửng sốt.

Nhìn kỹ lại thì bọn họ thấy đôi mắt của cha Liễu đã cứng đờ, còn há miệng thở dốc và chảy đầy nước bọt ra ngoài.

Vốn dĩ ông ta đã lớn tuổi nhưng lại phàm ăn tục uống, còn thường xuyên chơi bời bậy bạ nên đã khiến cho thân thể bị đào rỗng từ lâu rồi.

Lúc này, bởi vì cảm xúc của ông ta quá mức kích động nên đã bị dọa cho sợ hãi đến mức đột quỵ.

Đột nhiên có được lực lượng mạnh mẽ, hơn nữa trong lòng cũng chất chứa oán hận nên Đổng Anh đã nhất thời bị khoái cảm trả thù làm mờ mắt.

Bà ấy còn muốn tiếp tục lao đến nhưng bị Cố Chi Tang ngăn lại.

“Bà phải suy nghĩ thật kỹ. Âm hồn chỉ cần sát sinh thì sẽ bị lây dính ác nghiệt. Đến lúc đó, bà sẽ có tên trong danh sách truy nã của địa phủ. Sau khi bị bắt về quy án thì sẽ bị đưa đến biển lửa địa ngục để chịu trừng phạt.”

Đổng Anh có chút không cam lòng, không muốn buông tha cho cha Liễu dễ dàng như vậy.

Nhưng dưới sự khuyên can cũng như cầu xin của Liễu Cẩn thì sự uất hận trong lòng của bà ấy cũng đã dần dần lắng xuống.

Bà ấy bay đến trước mặt Cố Chi Tang và cúi người thật sâu: “Cảm ơn vị đại sư trẻ tuổi này.”

Cố Chi Tang ngước mắt lên: “Bà không cần phải cảm ơn tôi. Con trai của bà đã dùng Công Đức của bản thân để mời tôi đến giải quyết chuyện này. Chúng ta chỉ là quan hệ của người đi thuê và người làm thuê thôi.”

“Cái gì?!” Đổng Anh tái mặt vì ngạc nhiên.

Bây giờ bà ấy là một âm hồn nên cũng biết Công Đức quan trọng như thế nào. Bà ấy không ngờ rằng, con trai mình lại phải trả một cái giá đắt đến như vậy.

Bà ấy lập tức sốt ruột nói:

“Đại sư à, tôi sẽ đưa tất cả Công Đức của tôi cho ngài, cầu xin ngài đừng lấy đi Công Đức của con trai tôi!”

Cố Chi Tang: “?”

“Bà cho rằng ký kết khế ước là chuyện đùa sao? Nói đổi người là có thể đổi được à? Muốn dùng thuật số để có được cái gì thì nhất định sẽ bị mất đi một cái khác.”

“Ai hứa hẹn {Nhân} thì chắc chắn sẽ có {Quả}, bất kể là thiện quả hay là ác quả thì đều là do bản thân ông ấy tự gánh chịu. Đây chính là phép tắc của trời đất.”

Đổng Anh sững sờ như bị sét đánh, nhưng Liễu Cẩn ở bên cạnh thì lại rất bình tĩnh:

“Mẹ à, chỉ cần mẹ không sao thì Công Đức của con không còn nữa cũng không phải vấn đề gì lớn. Cùng lắm thì sau này, con sẽ cầm tất cả thù lao có được từ việc quay phim đi làm công ích để tích đức. Về sau, con nhất định sẽ lại có thêm Công Đức mà.”

Hai mẹ con đều cảm thấy bản thân đã làm hại đối phương. Lúc này, bầu không khí trong phòng khách có chút chán nản.

Cố Chi Tang thẳng thắn nói:

“Điều tạo ra hậu quả ngày hôm nay đều là do hai người thiếu quyết đoán. Bà Đổng, bà tự cho rằng bản thân đã làm đúng, đã hiến dâng tất cả vì con cái. Nhưng bà thật sự không biết rằng điều đạo diễn Liễu mong muốn là bà có thể ly hôn sao? Đau dài không bằng đau ngắn, bà không hiểu đạo lý này sao?”

Thật ra, Đổng Anh đều hiểu cả, nhưng bởi vì bà ấy sinh ra ở một thời đại có tư tưởng cũ kỹ cùng với kinh nghiệm trưởng thành của bà ấy. Vì vậy, ngay cả khi bà ấy trở thành một nghệ sĩ nữ cực kỳ nổi tiếng thì trong xương cốt, bà ấy vẫn là một con người có tính cách nhẫn nhịn, lo trước lo sau.

Cho nên, bà ấy mới có thể tự kìm nén bản thân, mới có thể rời bỏ sự nghiệp khi gặp phải sự ngăn cản của chồng mình.

Bà ấy luôn nghĩ rằng, không ly hôn, không làm ầm ĩ thì đều vì muốn cho con trai mình có một gia đình trọn vẹn, để cho ông ấy không bị bạn bè và những người xung quanh coi thường.

Tất cả là vì sự nghiệp và thanh danh của Liễu Cẩn.

Nhưng sự “dâng hiến” cố chấp này thì làm sao lại không có sự trốn tránh của chính bản thân bà ấy đây.

Đổng Anh hối hận.

Nếu như năm đó, khi cha Liễu lần đầu tiên ngoại tình… mà bà ấy có thể lập tức quyết định ly hôn với ông ta.

Nếu như năm đó, bà ấy có thể kiên trì với suy nghĩ chân thật trong lòng mình là muốn tiếp tục quay phim thì có phải mọi chuyện bây giờ sẽ khác hay không?

Nhưng ván đã đóng thuyền rồi, bà ấy đã trở thành một quỷ hồn mà bây giờ ngay cả nước mắt cũng không chảy ra nổi.

Vu Đồng Thu thở dài, cô ấy đi lên nói:

“Em vẫn luôn ghi âm từ nãy giờ. Vừa rồi, khi cha của anh thừa nhận rằng, ông ấy không lấy thuốc cho cô giáo thì em cũng đã ghi âm lại hết rồi. Tuy rằng, không biết có thể dùng được làm chứng cứ hay không, nhưng ít nhiều gì cũng sẽ có chút tác dụng. Em đã gửi ghi âm cho anh rồi.”

“Cảm ơn sư muội, cũng cảm ơn đại sư Cố!” Liễu Cẩn nói: “Nếu không nhờ hai người thì ngay cả chuyện mẹ tôi đã chết như thế nào, tôi cũng không biết.”

Khi nghe thấy đã bị ghi âm lại thì cha Liễu đang cứng đờ nằm trên mặt đất bắt đầu kêu “a, a”. Dường như ông ta đang muốn cầu xin sự tha thứ.


Bình Luận (0)
Comment