Dựa Vào Livestream Huyền Học Trở Thành Đỉnh Lưu Ở Địa Phủ (Dịch Full)

Chương 126 - Chương 126: Truyện Người Nông Dân Và Con Rắn

Unknown Chương 126: Truyện Người Nông Dân Và Con Rắn

Liễu Cẩn coi như không nhìn thấy rồi hỏi: “Mẹ à, người phụ nữ lén lút ở cùng ông ta đến tột cùng là ai vậy?”

Nhắc đến chuyện này, khuôn mặt của Đổng Anh lại hiện lên sự tức giận, bà ấy cảm thấy ghê tởm như nuốt phải ruồi bọ vậy:

“Là Tiểu Vương, mẹ cũng không thể ngờ được rằng cô ta lại làm ra những chuyện như vậy!”

Liễu Cẩn ngây người một hồi lâu, sau đó nhanh chóng nắm chặt tay đi đến trước mặt cha Liễu. Ông ấy cũng không ngại sự bẩn thỉu trên mặt đất mà lao đến đấm vài cái vào mặt ông ta.

“Tên cặn bã này! Mẹ tôi sao lại gặp phải loại người súc sinh như ông chứ? Ông ở bên ngoài làm bậy làm bạ còn chưa đủ hay sao mà còn muốn khiến bà ấy ghê tởm như vậy!”

Vu Đồng Thu cũng bị giật mình: “Tiểu Vương? Là học sinh đã được cô giáo giúp đỡ đó sao?!”

Tuy rằng Đổng Anh đã lùi về phía sau hậu trường nhưng tài sản trong tay bà ấy vẫn rất dư dả. Hàng năm, bà ấy đều tài trợ cho những bé gái có gia đình trọng nam khinh nữ, lớn lên trong vùng núi và không có tiền để đọc sách.

Không ít những bé gái đó đã có thể thi đỗ vào đại học, rời khỏi vùng núi nghèo khó và thay đổi cuộc đời. Một trong số đó chính là người phụ nữ họ Vương kia.

Nhưng cô ta là người thi trượt đại học.

Điều kiện kinh tế trong gia đình cô ta cực kỳ khó khăn, còn có một người cha nghiện rượu thích đánh đập người nhà. Số tiền được Đổng Anh giúp đỡ đều bị cha của cô ta cầm đi tiêu xài.

Cô ta chưa học xong trung học thì đã rời khỏi vùng núi kia và chạy đến tìm Đổng Anh để nương tựa. Cô ta đã cầu xin Đổng Anh thu nhận mình, nói rằng nếu bây giờ cô ta trở về thì nhất định sẽ bị đánh chết.

Đổng Anh cũng nhất thời mềm lòng, để cho cô ta ở tạm trong nhà mình.

Tuy rằng, cô ta ở lại với vị trí trợ lý giúp việc nhưng bà ấy đã đối xử với cô ta không khác gì con gái nhà mình.

Trước đây, khi Vu Đồng Thu đến nhà họ Liễu ăn cơm thì đã chạm mặt vài lần với người phụ nữ họ Vương kia, cô ta chắc hẳn khoảng hơn ba mươi tuổi.

Cô ấy cũng từng nghe được loáng thoáng rằng, người phụ nữ họ Vương đó mấy năm trước còn từng thích Liễu Cẩn. Nhưng Liễu Cẩn là một khúc gỗ, trong lòng chỉ có phim ảnh mà thôi. Cuối cùng, chuyện này cũng không đi đến đâu cả.

Ai có thể ngờ được rằng, cuối cùng cô ta lại cấu kết với cha Liễu, thậm chí còn sinh ra một đứa con ngoài giá thú!

Thảo nào, sau khi Đổng Anh nhìn thấy cảnh tượng kia thì đã bị tức giận đến mức phát bệnh tim.

Dù sao, khi phát hiện ra người mà mình móc tim móc phổi ra đối xử tử tế lại làm ra chuyện đó với mình thì ai sẽ không cực kỳ phẫn nộ như vậy chứ?

Đặt bản thân vào vị trí của Đổng Anh thì Vu Đồng Thu cũng cảm thấy cuồn cuộn trong dạ dày, quá mức buồn nôn.

Sắc mặt của Đổng Anh chán nản: “Là bản thân tôi mắt mù, không nhìn rõ bản chất con người. Nhiều năm qua chăm sóc cô ta như vậy thì tôi không biết tôi đã làm gì có lỗi với cô ta nữa.”

“Bất kể là ai làm ra loại chuyện này thì tôi đều có thể chấp nhận, chỉ duy nhất cô ta là tôi không thể tin nổi.”

Lúc này, Cố Chi Tang nói: “Bà đã sai ở chỗ, không thể nhẫn tâm với người tệ hại, lại quá dư thừa sự tử tế đối với những người khác.”

“Bà đã giúp đỡ nhiều người như vậy, chẳng lẽ gia đình của các cô gái khác không khó khăn sao, bọn họ không có trở ngại gì sao? Không phải cùng ở tình cảnh khó khăn như vậy mà bọn họ đều đã thi đỗ vào đại học sao?”

“Nhưng ngoại trừ người phụ nữ kia thì còn có ai tìm đến tận cửa không?”

Câu trả lời là không.

Những đứa trẻ kia, cho dù cuối cùng không thi đỗ đại học nhưng vẫn cố gắng chăm chỉ xây dựng cuộc sống của mình. Bọn họ đã đi ra khỏi vùng núi kia, mở một cửa hàng để làm kinh doanh buôn bán nhỏ.

Hàng năm, Đổng Anh đều có thể nhận được thư cảm ơn hoặc các loại quà tặng của bọn họ. Trái lại, Tiểu Vương sống ở trong nhà bà ấy lại rất ít nói lời cảm ơn hay tặng quà.

“Bản chất của con người từ khi sinh ra đã mang theo gốc {Ác}, bất kể là nam hay là nữ. Bà đã cho cô ta dễ dàng được vào ở trong một khu biệt thự lớn, khiến cho bọn họ cảm thấy bản thân không cần làm gì cũng có thể được hưởng thụ.”

“Vì vậy, bọn họ sẽ không biết ơn và theo thời gian dần trôi thì bọn họ còn càng cảm thấy không thỏa mãn với hiện tại.”

Cố Chi Tang: “Sự kém cỏi và tự ti đã hằn sâu trong xương cốt của bọn họ, sẽ khiến cho bọn họ cảm thấy ghen tỵ và muốn chiếm đoạt tất cả mọi thứ cho bản thân mình. Sự trợ giúp của bà trong mắt của bọn họ sẽ trở thành sự bố thí của những người ngồi trên địa vị cao mà thôi.”

“Tuy nhiên, có một việc chắc hẳn ông cụ Liễu này sẽ cảm thấy thú vị.” Đáy mắt của cô xẹt qua một tia hứng thú.

Một nam một nữ này quả thật đúng là kẻ ác gặp phải người xấu xa. Ông cụ Liễu gặp phải người phụ nữ họ Vương này thì cũng đáng đời ông ta xui xẻo.

“Từ tướng mạo của con người, khi nhìn vào bọng mắt thì thường có thể đoán ra được vận may về đường con cái. Bên phải là duyên con gái, bên trái là duyên con trai.”

“Nhìn chung toàn bộ khuôn mặt của ông cụ Liễu thì cũng chỉ có bọng mắt ở bên trái có một đường vân, trong cung định mệnh của ông cũng chỉ có một đường con cái.”

“Đường vân này rất sâu, cho thấy con trai của ông là một người có sự nghiệp thành đạt, cũng là một người con hiếu thảo…”

Cố Chi Tang bỗng nhiên nở một nụ cười: “Nhưng mà, ông cụ Liễu chỉ có một đường con cái thì vì sao lại sinh ra thêm một đứa con trai nhỏ nữa vậy?”


Bình Luận (0)
Comment