Cô nới lỏng năm ngón tay trắng muốt, mảnh khảnh đang bóp chặt sọ não của Anh Quỷ ra.
Nó suýt chút nữa vừa bị bẻ gãy hết răng, vừa bị bóp nát đầu nên ngay lập tức gào thét lớn một tiếng rồi nhảy bổ về phía trước, xông đến trước mặt tổng giám đốc X kia.
Đột nhiên bị dán sát với khuôn mặt đáng sợ của Anh Quỷ khiến cho người đàn ông béo ục ịch kia sợ đến mức run bắn cả người.
Ông ta gào thét chói tai, cố gắng muốn bỏ thứ đang dán sát trên mặt mình xuống. Nhưng tay chân của Anh Quỷ bám chặt như móc câu vào hai cái má đầy thịt của ông ta.
Ông ta vừa định mở miệng nói gì đó thì sức sống trong cơ thể đã bị mạnh mẽ hút đi.
Luồng khí trắng mờ ảo bay ra từ trong miệng của ông ta, cũng tràn ra từ bên ngoài mắt và mũi, được Anh Quỷ điên cuồng hấp thụ và cắn nuốt.
Khuôn mặt dữ tợn của ông ta không ngừng run rẩy, dần dần trở nên trắng bệch và yếu ớt.
Theo sự xói mòn của sức sống, tổng giám đốc X kia đã bắt đầu rơi vào ảo giác vì quá sợ hãi.
Ông ta đã nhìn mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn, bê bết máu của nữ sinh bị đâm chết kia đang hung hăng nhào về phía mình.
Chỉ trong chớp mắt, ông ta lại nhìn thấy một người đàn ông toàn thân ướt sũng, khuôn mặt trắng bệch như giấy, hai mắt xanh tím lao đến tìm ông ta đền mạng.
Tổng giám đốc X kêu rên một tiếng, hai mắt trợn trắng rồi hoàn toàn ngất xỉu.
Trong khoảng thời gian đó, Cố Chi Tang không hề ngăn cản Anh Quỷ cắn nuốt sức sống của ông ta.
Đợi đến khi nó đã gần như nuốt chửng toàn bộ sức sống của người đàn ông kia thì cơ thể vốn sưng phù xanh tím của nó lại to thêm một vòng, trong miệng cũng mọc ra một loạt răng nanh mới.
Nó bò trên mặt đất bằng bốn chân tay, sắc mặt e ngại hướng về phía Cố Chi Tang và hét chói tai. Sau đó, nó nhanh chóng quay đầu muốn trốn thoát bằng đường cửa sổ.
Cố Chi Tang vung tay lên, tiếp theo, thân thể của Anh Quỷ đã bị hất mạnh đập vào cửa kính khách sạn, lập tức đâm ra một vết rạn trên kính.
Sau khi bị ngã xuống đất, nó còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị người phụ nữ đáng sợ kia tóm chặt trong tay.
“Ta có nói rằng ngươi có thể chạy sao?”
Khi nhận ra được sự chênh lệch sức mạnh giữa bản thân và người phụ nữ này, Anh Quỷ cảm thấy cực kỳ sợ hãi. Nó phát ra tiếng kêu khóc mềm mại của trẻ sơ sinh, không hề giãy giụa gì nữa.
Cố Chi Tang nắm chặt lấy nó rồi đi đến bên cạnh Lâm Hồ.
Cô gái kia nằm trên giường với đôi mắt nhắm nghiền, đôi môi có hơi trắng bệch, tuy rằng tóc tai có chút lộn xộn nhưng quần áo vẫn còn chỉnh tề.
Lâm Hồ giàn giụa nước mắt bay đến bên cạnh Cố Chi Tang: “Tôi như này là đã chết rồi sao?”
Cố Chi Tang nhìn cô một cái, không nói gì.
Tiếp theo, cô vươn tay phải ra, ngón trỏ và ngón giữa tạo hành thế như một thanh kiếm rồi vận chuyển nội lực chạm vào phần giữa trán trên người Lâm Hồ, sau đó di chuyển từ huyệt Thiên Trung (*huyệt vị nằm giữa ngực) cho đến huyệt Tụng Đường (*huyệt vị nằm ở phần bụng).
Lâm Hồ trơ mắt nhìn một số hạt bụi cực kỳ nhỏ bé nhưng khi tụ lại thành một đám bụi màu đen thì có thể nhìn được bằng mắt thường, đang từ từ bay ra từ cơ thể của mình. Sau đó, chúng đã bị Cố Chi Tang thu vào lòng bàn tay.
Cố Chi Tang lạnh nhạt nói: “Cô cho rằng bản thân không uống rượu, không uống nước, không tùy tiện ăn linh tinh thì sẽ an toàn sao? Tiền Chứng đã trước tiên dính lên đũa của cô một số chú dẫn rồi. Cho dù cô không động đũa vào món ăn nào thì ông ta cũng có cách để cô hít vào đám bụi này.”
Lâm Hồ bừng tỉnh hiểu ra.
Cô ta cũng không dám hỏi những “chú dẫn” như đám bụi màu tro đen này là cái gì, cô ta có cảm giác rằng những thứ đó không phải là điều tốt lành gì.
“Cố Chi Tang, tôi không biết nên làm thế nào để cảm ơn cô… Trước đây, tôi đã lấy đi nhiều tài nguyên của cô như vậy mà cô vẫn chịu đến đây cứu tôi. Tôi thật sự rất cảm ơn cô!”
“Không cần, tôi không phải cố ý đến đây cứu cô. Tôi đến là để bắt con quỷ nhỏ này.”
Cố Chi Tang chỉ vào hồn phách của Lâm Hồ vẫn còn đang lơ lửng giữa không trung, lạnh lùng nói với Anh Quỷ: “Nhổ ra sức sống của cô ấy đi.”
Anh Quỷ chần chừ cả nửa ngày nhưng cuối cùng vẫn không cam lòng mà phun ra một luồng khí trắng.
Sau khi sức sống mất đi được trở về hồn thể thì Lâm Hồ cảm thấy sự nặng nề và mệt mỏi lúc nãy đã hóa thành hư không.
Cô ta ngạc nhiên phát hiện ra, sự kết nối giữa linh hồn và cơ thể của mình đã chặt chẽ hơn, vì thế, cô ta thử cố gắng bay về phía cơ thể của mình.
Không biết qua bao nhiêu lâu, Lâm Hồ đã từ từ tỉnh lại.
Khi Lâm Hồ ngồi dậy thì cô ta cảm thấy đầu của mình đau như búa bổ. Nhìn quanh bốn phía, cô ta thấy Cố Chi Tang đã biến mất rồi, chỉ còn lại tổng giám đốc X kia đang nằm ngất trên mặt đất giống như một con lợn chết.