“Thình thịch”, “Thình thịch”, …
Bốn phía bao quanh là bóng tối nhưng lại không phải hoàn toàn không có màu sắc gì, cô cảm thấy bản thân được bao bọc trong một quả bóng nước ấm áp và thoải mái, nhưng vẫn có thể “hít thở” được.
Trong lúc mơ màng, Cố Chi Tang đã nhận ra được âm thanh vừa rồi là tiếng tim đập của người mẹ.
Bây giờ cô đang ở trong hồi tưởng của phôi thai kia, đang được bao bọc trong nước ối.
Khi được ba hoặc bốn tháng tuổi, phôi thai đã được thành hình, và linh hồn mới cũng đã bắt đầu được nuôi dưỡng trong cơ thể đó.
Nó có thể nghe thấy được tiếng nói dịu dàng cùng tiếng cười của cha mẹ, đặc biệt là tiếng nói của người cha:
“Anh rất chờ mong đứa trẻ này. Con là báu vật mà ông trời đã ban tặng cho anh.”
Người mẹ hạnh phúc nở nụ cười: “Sao trước kia không thấy anh thích trẻ con như vậy? Hơn nữa, khi nào chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn đây, anh không thể để cho con mình sinh ra mà không có danh phận được!”
“Vợ à, em cứ yên tâm đi. Chẳng phải là do trong khoảng thời gian này, không phải là trong nhà rối loạn thì lại là công ty có việc bận sao. Bây giờ, anh đang phải dẫn dắt hai nghệ sĩ mới nên cái gì cũng phải tự mình làm.”
“Em yên tâm, chờ sau khi vượt qua khoảng thời gian bận rộn này thì anh nhất định sẽ tổ chức một lễ cưới hoành tráng cho em. Anh thật sự rất yêu em và bảo bối nhỏ.”
“Bảo bối phải nhanh chóng lớn lên nhé, hấp thu thật nhiều chất dinh dưỡng và phát triển thật khỏe mạnh nhé…”
“Cha mẹ yêu con rất nhiều, hy vọng rằng con có thể mau chóng được ra đời…”
“…”
Mỗi ngày, khi nó ở trong bụng mẹ thì đều có thể nghe được giọng nói ấm áp tràn đầy khích lệ từ cha mình.
Tuy rằng, khi đó nó còn không nghe hiểu được ngôn ngữ của con người nhưng nó lại có thể cảm nhận được “tình yêu” mãnh liệt từ người cha ruột thịt.
Nó biết rằng bản thân mình sẽ được sinh ra trong sự chờ mong và yêu thương.
Bởi vì niềm hạnh phúc đó, mỗi ngày nó đều vô cùng khát khao được sinh ra và lớn lên. Khát vọng này dần dần càng ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn, mãi cho đến khi nó được sáu tháng tuổi.
Lúc này, tay và chân của nó đã phát triển khỏe mạnh, não bộ cũng đã trưởng thành rất tốt. Cảm ứng của nó đối với các âm thanh ở bên ngoài cũng càng thêm rõ ràng.
Ngày hôm đó, nó nghe thấy cha mình nói rằng muốn tặng một món quà bất ngờ cho mẹ mình nên đã đưa bà ấy đến một nơi yên tĩnh và hẻo lánh.
Nó không biết chỗ đó ở đâu, nhưng nó có thể cảm giác được xung quanh có âm khí dày đặc, khiến cho nó cực kỳ không thoải mái, và bắt đầu bứt rứt cựa quậy trong bụng.
“Chồng à, rốt cuộc chúng ta phải đi đâu vậy. Bụng của em không được thoải mái lắm, em không muốn đi nữa.”
“Em hãy kiên trì thêm một chút nữa, chỗ kia có món quà bất ngờ mà anh muốn tặng cho em.”
Nhưng mà, vào ngày hôm đó, trong tiếng kêu gào thê thảm mang theo sự đau đớn và tuyệt vọng của mẹ mình, nó đã bị người cha cùng chung huyết thống tự tay mổ ra, bị cưỡng ép bước vào thế giới này.
Nó còn chưa sẵn sàng, cơ thể của nó quá yếu ớt. Bởi vì quá khó chịu nên tiếng khóc của nó cũng rất mỏng manh.
Bàn tay của người cha kia vuốt ve trên khuôn mặt của nó: “Như vậy là có thể chế tạo thành Anh Quỷ sao?”
Nó còn có thể nghe thấy giọng nói của một người khác:
“Sự khát khao được sinh ra của linh hồn này đã đạt đến mức cực hạn. Lúc này, chúng ta mổ nó ra thì không khác gì phá vỡ ảo tưởng về sự đầu thai của nó.”
“Cộng thêm việc, ông và nó có mối quan hệ huyết thống nên sự oán hận trong lòng nó cũng sẽ mạnh mẽ hơn xa những con quỷ nhỏ bình thường. Làm sao vậy, Tiền Chứng? Ông đang hối tiếc à?”
Giọng nói lạnh lùng của người cha vang lên: “Chỉ cần có thể giúp tôi kiếm thêm được càng nhiều tiền và trở nên nổi bật thì hy sinh một đứa trẻ có là gì đâu.”
“Quyết đoán đấy. Vậy thì tự tay ông phải bóp chết nó, sau đó đặt nó lên trận pháp khóa linh hồn đi…”
Giờ phút này, nó đã nghe hiểu. Nó đã biết được tất cả “tình yêu” lúc trước chỉ là sự giả dối, bản thân nó không được chờ mong sinh ra để trở thành một con người.
Trong sự mê mang, linh hồn thuần khiết đó đã bộc phát ra một sự oán hận mãnh liệt, tiếng khóc của nó đột nhiên trở nên lớn hơn, tay chân cũng giãy giụa có sức hơn.
Giọng nói kia tỏ vẻ vui mừng: “Hồn phách này được nuôi dưỡng rất tốt đấy, mau ra tay đi.”
Bàn tay to lớn kia chạm vào cổ nó rồi dùng sức siết chặt.
Nó oán hận, khó hiểu… Đủ loại cảm xúc tiêu cực trào dâng và cuối cùng tất cả đã bị bóp méo trong trận pháp và chú thuật xấu xa kia. Linh hồn của nó trở nên tối tăm và đáng sợ.