Đợi đến khi Anh Quỷ đã hoàn toàn thành hình, nó sững sờ nhìn người phụ nữ bị mổ phanh bụng, đang nằm trên bàn với một bãi máu tanh tưởi. Sau đó, nó lại nhìn thấy một thi thể nhỏ bé đã xanh tím toàn thân nằm ở trung tâm trận pháp.
Nó hét lên một tiếng và cố gắng nhào tới cắn xé nhưng người kia lại cầm một cái đinh lớn, trực tiếp đóng thẳng vào thi thể nhỏ bé kia.
Anh Quỷ lập tức cảm thấy cả người đau đớn như bị xé rách, thống khổ giãy giụa, kêu rên trên mặt đất.
Tiền Chứng không thể nhìn cũng không thể nghe thấy cảnh tượng này, chỉ nhìn thấy người đàn ông kia đóng đinh vào thi thể đứa trẻ nên cảm thấy có chút hoảng hốt: “Ông làm cái gì vậy?”
“Tôi sẽ luyện hóa thi thể này, để cơ thể này khóa chặt lại linh hồn và oán niệm của đứa con ông. Ông sẽ không thực sự nghĩ rằng ông làm ra loại chuyện này mà nó sẽ không oán hận ông chứ?”
“Nuôi dưỡng loại đồ vật này thì chỉ cần hơi sơ ý sẽ dễ dàng bị phản phệ ngay. Sau khi luyện hóa, thi thể này chính là bùa hộ mệnh của ông. Miễn là ông còn giữ được thi thể này thì đứa con của ông sẽ không có cách nào tấn công ông được.”
“Ông nhất định phải tìm một nơi bí ẩn và an toàn để cất giấu thi thể này, không được để cho người khác lấy được…”
Từ đó về sau, trong nhà của Tiền Chứng đã có thêm một cái dàn tế.
Và cũng từ lúc đó, ở nơi mà ông ta không thể nhìn thấy, có một con Anh Quỷ luôn vờn quanh thân thể ông ta.
Tiền Chứng đã hứa nguyện với dàn tế, muốn có được cả danh và lợi. Vì thế, sự nghiệp của ông ta cực kỳ thuận lợi, cuối cùng còn trở thành một người quản lý hàng đầu.
Nhưng ông ta vẫn chưa thỏa mãn, còn ước nguyện muốn lật đổ đối thủ, diệt trừ những người không chung chí hướng với ông ta.
Một khi Anh Quỷ không làm được chuyện nào thì ông ta sẽ dùng một chiếc dùi sắc nhọn có dán phù chú ở bên trên rồi đâm mạnh vào thi thể đã được luyện hóa của nó.
Việc này sẽ mang đến sự tra tấn và thống khổ cùng cực cho Anh Quỷ và cũng gia tăng sự oán hận bao bọc quanh nó.
Chu kỳ này cứ lặp đi lặp lại cho đến một ngày nào đó, nó vẫn đi theo bên cạnh cha mình như bình thường và đi đến một bệnh viện.
Ở bệnh viện này, nó thấy được một người phụ nữ có sắc mặt ốm yếu.
Trong khoảnh khắc Anh Quỷ đối diện với ánh mắt của người phụ nữ kia thì Cố Chi Tang đang xếp bằng ngồi trên mặt đất đột nhiên mở mắt ra.
Hơi thở của cô có chút rối loạn, không biết từ khi nào, bàn tay của cô đã siết chặt thành nắm đấm.
Cô phát hiện ra, thời gian bản thân mình gia nhập vào thế giới này càng dài, cũng gặp được nhiều cặn bã hơn thì cảm xúc của cô cũng thay đổi, không còn vững vàng và bình thản như hồi trước.
Đổng Anh đang điều khiển thân thể của người giấy và chơi đùa cùng với linh hồn trẻ em kia, khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn và mập mạp kia tràn ngập nụ cười rạng rỡ.
Trái tim vốn dĩ có chút lạnh lùng và cứng rắn của Cố Chi Tang cũng cảm thấy mềm mại hơn vài phần.
Khi con quỷ nhỏ này tử vong thì nó mới được khoảng sáu tháng tuổi, trí tuệ của nó vẫn chưa được phát triển trọn vẹn.
Con người bình thường nếu chết khi trong lòng có oán hận thì còn rất khó khống chế cảm xúc để trở thành một Lệ Quỷ, chứ đừng nói gì đến nó.
Cảm nhận được một linh hồn thuần khiết nên trong phòng khách nhà cô tự động xuất hiện một Quỷ Môn đen kịt.
Đổng Anh vốn dĩ còn đang chơi đùa với linh hồn trẻ con kia thì lúc này, bà ấy nhìn thấy cánh cổng dẫn đến địa phủ xuất hiện nên lập tức hoảng sợ đến mức co rúm xuống dưới sô pha.
Một Âm Quan toàn thân đen xì nghênh ngang đi ra từ trong Quỷ Môn. Sau khi nhìn thấy Cố Chi Tang thì ông ấy dừng lại tại chỗ, đánh giá cô từ đầu xuống chân rồi nói: “Lại là cô.”
Cố Chi Tang: “?”
Sau khi xác định những Âm Quan trong địa phủ đều là người quen cũ thì cô cũng nghiêm túc quan sát vị Hắc Vô Thường đến câu hồn này.
Ừm, vẫn là một bộ dạng cộc lốc y như hồi trước.
Hồn thể mềm mại của linh hồn trẻ con kia nhích lại gần cô, dường như nó nhận ra rằng bản thân mình sắp phải rời đi nên tiến lại gần để dụi vào đầu gối của cô một cái.
Sau đó, nó ngẩng đầu nhìn về phía Phạm Vô Cứu đang đứng trước Quỷ Môn.
Hai người nhìn nhau chằm chằm, mắt to trừng mắt nhỏ một lúc, sau đó Phạm Vô Cứu cũng không tức giận mà chỉ nói: “Mau bò lại đây đi, quỷ nhỏ. Chẳng nhẽ ngươi đang đợi gia đi đến ôm ngươi đấy à?”
Linh hồn trẻ con: “A nha…”
Phạm Vô Cứu: “…”
Bầu không khí lại cứng đờ một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Vô Thường của địa phủ dẫn đầu bại trận.
Ông ấy đi đến túm lấy cái gáy của linh hồn trẻ con kia và nhấc lên. Khi đi ngang qua Cố Chi Tang thì ông ấy dường như còn có chút kiêu ngạo ngẩng cao đầu rồi mới đi vào trong Quỷ Môn.
Hệ thống nói ở trong đầu cô: “Nó có thể thuận lợi được đi đầu thai khi xuống địa phủ không?”
“Không nhất định.” Cố Chi Tang nói: “Mặc dù không phải là nó cố ý hại người nhưng dù sao trên tay nó cũng đã nhiễm nghiệp chướng.”
“Tuy rằng, địa phủ sẽ suy xét dựa vào trường hợp cụ thể để miễn đi hành trình đày xuống mười tám tầng địa ngục của nó nhưng chưa đến hai trăm năm thì sẽ không đến lượt nó đi đầu thai.”
Hệ thống thở hổn hển nói: “Tiền Chứng kia thật sự là một tên súc sinh, ngay cả đứa con ruột thịt của mình mà ông ta cũng có thể xuống tay được.”
“Cứ nghĩ đến chuyện ông ta không ngừng nói những lời giả dối ngọt ngào với vợ mình và đứa trẻ trong bụng chỉ là vì muốn khiến cho sự oán hận của đứa trẻ mạnh mẽ hơn thì em thấy tức giận đến mức vô cùng khó chịu!!”
“Ông ta mới là người nên bị đày xuống địa ngục!”
“Nhanh thôi.”
Giọng nói của Cố Chi Tang rất lạnh lùng: “Rất nhanh sẽ đến lượt ông ta.”
Cô đã gieo một quẻ và biết được dương thọ của Tiền Chứng sau khi bị phản phệ chỉ còn không đến nửa năm thời gian.
Trong nửa năm tiếp theo, những gì ông ta quan tâm và mong ước có được sẽ hoàn toàn mất sạch, sau đó sẽ bị đột tử trong thống khổ và mất hết hy vọng.
Hơn nữa, khi ông ta chết và bị câu hồn về địa phủ thì đó mới là sự khởi đầu của những tra tấn mà ông ta phải chịu để trả giá cho những tội lỗi của mình.