Em gái của chồng: “Thím không biết đâu, trước đây, khi chị ta vừa sinh ra đã khắc chết anh trai ruột của mình đấy. Mẹ ruột cũng chết sớm vì đã bị suy sụp thân thể do cố gắng nuôi sống chị ta.”
“Cả cha ruột của chị ta cũng bởi vì chức năng gan và thận không tốt nên hai năm trước cũng ra đi rồi… Bây giờ thím nhìn anh trai cháu ra đi như thế nào xem.”
“Xung quanh nhiều xe cộ như vậy mà vì sao lại cố tình là anh ấy bị liên lụy chứ? Hơn nữa, anh ấy còn đang trên đường đi đón chị ta nữa?”
“Cháu thấy rõ ràng là do số mệnh của chị ta rất ngạnh, chính là chị ta đã khắc chết anh ấy!”
“…”
Giọng nói của hai người vẫn còn mơ hồ vang vọng vào tai nhưng hai tay của “Sơ Chung Đạm Nguyệt” lại lạnh như băng, hai chân cứng đờ và đầu óc trống rỗng.
Tuy rằng, bà ấy vẫn biết gia đình nhà chồng không quá thích nghề nghiệp của mình. Bọn họ cảm thấy bà ấy mỗi ngày chỉ biết làm nghiên cứu, không chăm sóc cho gia đình, không hề hiền lành chút nào.
Nhưng tình cảm của bà ấy với chồng mình lại rất tốt, cả hai đã chuyển ra ngoài sống nên cũng không thấy sao cả.
Nhiều năm như vậy, chồng của bà ấy vẫn luôn ủng hộ việc nghiên cứu học tập của bà ấy. Bọn họ vừa là vợ chồng mà cũng là bạn bè thân thiết.
Cho nên, khi ông ấy xảy ra tai nạn ngoài ý muốn như vậy cũng thực sự khiến bà ấy rất thống khổ, khó có thể chấp nhận được.
“Sơ Chung Đạm Nguyệt” chưa bao giờ ngờ được rằng, cả gia đình nhà chồng lại có suy nghĩ như vậy.
Nhưng mà, bà ấy lại không thể khống chế được bản thân và luôn suy nghĩ về lời nói của em gái nhà chồng. Bà ấy hoảng sợ phát hiện ra bản thân không thể phản bác được lời nào cả.
Đúng là bà ấy vừa sinh ra thì anh trai đã qua đời, thân thể của mẹ bà ấy không tốt cũng là bởi vì phải tìm mọi cách để nuôi nấng bà ấy. Người cha cần cù luôn làm việc chăm chỉ để có điều kiện cho bà ấy đi học.
Ngay cả người chồng của bà ấy…
Đúng vậy, trên đường có nhiều xe cộ và người qua lại như vậy, vì sao lại ngay vào lúc đi đón bà ấy thì chiếc xe của chồng bà ấy lại bị đâm phải?
Chẳng lẽ, nguyên nhân gây ra tất cả sự thống khổ này là do chính số mệnh của bà ấy sao?!
Kể từ khi nảy sinh ra suy nghĩ như vậy thì “Sơ Chung Đạm Nguyệt” vẫn luôn chìm đắm trong đau khổ.
Vì vậy, khi bà ấy nhìn thấy các video cắt ghép từ buổi livestream của chương trình “Linh Sự” và xem các video về việc Cố Chi Tang bói toán cho người khác, thì bà ấy như bị ma xui quỷ khiến, đã tham gia vào phòng livestream của Cố Chi Tang.
Chờ đến khi phục hồi lại tinh thần thì bà ấy đã ấn vào nút tham gia rồi. Cũng may mắn thay, bà ấy lại là người được lựa chọn trong số hơn ba trăm, bốn trăm người trong phòng livestream.
Khi chuyện quá khứ và những đau khổ lần lượt được tiết lộ thì tâm trạng của “Sơ Chung Đạm Nguyệt” cũng đã bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng đồng thời bà ấy cũng thấy căng thẳng hơn.
Bà ấy thật sự sợ hãi rằng ngay sau đó, Cố Chi Tang sẽ nói rằng, những bất hạnh xảy ra với gia đình của bà ấy đều là do bà ấy mệnh ngạnh, khắc người thân, khắc chồng mình.
Nếu đúng như vậy thì cả đời này bà ấy sẽ không thể tha thứ cho bản thân.
Cố Chi Tang nhíu mày lại, vẻ mặt không đồng tình nói:
“Tuy rằng, tôi không biết vì lý do gì mà bạn lại có kết luận này. Nhưng tôi muốn nói rõ ràng và chính xác với bạn rằng, tất cả mọi chuyện xảy ra đều là tai nạn ngoài ý muốn.”
“Những chuyện đã xảy ra không phải là lỗi của bạn. Số mệnh của bạn không đủ ngạnh đến mức có thể khắc chết tất cả những người xung quanh như vậy.”
Mũi của “Sơ Chung Đạm Nguyệt” hơi chua xót, nước mắt không thể kiềm chế được ào ào chảy ra, giọng nói có chút nghẹn ngào:
“Thật vậy chăng, đại sư Cố? Tôi, số mệnh của tôi thật sự không có vấn đề gì thì vì sao những người thân yêu bên cạnh tôi lại lần lượt rời bỏ tôi như vậy…”
Cố Chi Tang nói: “Anh trai của bạn qua đời là bởi vì thiên tai, chồng của bạn chết và vì tai nạn do người khác gây ra, có liên quan gì đến bạn đâu?”
“Chúng ta hẳn là nên tiếc nuối vì sinh ra đúng vào thời đại khó khăn, hẳn là căm hận những người lái xe không chú ý đến tình hình giao thông, gây ra tai nạn khiến cho người khác tan cửa nát nhà.”
“Còn về chuyện của cha mẹ bạn thì tôi chắc chắn rằng bọn họ sẽ không bao giờ cảm thấy oán hận vì những gì đã nỗ lực giành cho bạn. Tôi không thấy một chút oán khí nào trên người bạn cả, chỉ có sự chúc phúc, vui mừng và không nỡ rời bỏ của bọn họ mà thôi.”
“Bọn họ chưa bao giờ cảm thấy con gái nhà mình trở nên xuất sắc và vĩ đại thì có gì không tốt cả. Trái lại, bọn họ vẫn luôn cảm thấy kiêu ngạo, tự hào rằng bọn họ xuất thân từ nơi đất quê mà lại có thể nuôi dưỡng được một trụ cột của quốc gia.”