Trong lúc “Sơ Chung Đạm Nguyệt” đang bộc lộ vẻ mặt ngạc nhiên của mình thì Cố Chi Tang đã lấy ra ba đồng tiền Thông Bảo Đế, tung một quẻ trên bàn.
Một lúc sau, cô ngẩng đầu lên nói với “Sơ Chung Đạm Nguyệt”: “Di vật của cha bạn hẳn là vẫn còn đặt ở trong nhà, đúng không?”
Đôi mắt của “Sơ Chung Đạm Nguyệt” hơi đỏ lên, gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi đều thu dọn và cất đi ở một nơi riêng biệt rồi.”
Cố Chi Tang: “Chắc hẳn ông ấy có thói quen sưu tầm tem thư, đã để lại một đồ vật gì đó trong cuốn sổ sưu tập tem của mình. Lúc bạn thu dọn đồ đạc thì chắc hẳn đã không mở ra để nhìn kỹ hơn. Bây giờ, bạn có thể tìm nó ra và thử đọc xem.”
Trái tim của “Sơ Chung Đạm Nguyệt” đập thình thịch, dường như bà ấy đã mơ hồ nhận ra điều gì đó.
Bà ấy vội vàng gật đầu, sau đó lập tức xoay người đi vào trong buồng.
Phải mất hơn nửa ngày thì bà ấy mới cầm ra một quyển sổ sưu tầm tem cũ kỹ và dày cộm, quay trở lại ngồi trước ống kính camera.
“Chính là cuốn sổ này.”
Bà ấy hít sâu một hơi, mở cuốn sổ ra ngay trên sóng livestream.
Phần đầu chỉ là một ít tem sưu tầm, lật dần về phần giữa và cuối cùng thì ánh mắt của bà ấy đột nhiên mở to hơn, ngón tay lật trang giấy có hơi run rẩy.
Trong những mảnh giấy bóng kính trong suốt đều là những tin tức liên quan đến vấn đề nghiên cứu học thuật của bà ấy. Có những bài báo cáo, bài phỏng vấn, v.v… Còn có cả ảnh chụp được cập nhật trên trang chủ chính thức của trường đại học khi bà ấy bắt đầu về giảng dạy.
Tất cả những mẩu tin và bài báo đó đều được in ra, cắt gọn gàng và đặt trong cuốn sổ sưu tầm tem mà ông cụ vẫn luôn bảo bối.
Tất cả các bài báo và phỏng vấn đều có tính học thuật cao, thông thường sẽ không được truyền thông đăng tải nhiều như các tin tức giải trí, số lượt đọc trực tuyến cũng rất thấp.
Thậm chí, có cả những bài phỏng vấn mà chính “Sơ Chung Đạm Nguyệt” cũng không nhớ nổi bản thân đã từng nhận lời tham gia vào thời điểm nào.
Hai người già đã gần trăm tuổi, đôi mắt và sức khỏe lại không tốt, cũng không thể bắt kịp được với sự phát triển nhanh chóng của thời đại công nghệ.
Ngay cả khi ở nhà, bọn họ muốn gọi một cuộc video trò chuyện bằng điện thoại thông minh thì bà ấy cũng phải nói to hướng dẫn cả nửa ngày trời.
“Sơ Chung Đạm Nguyệt” thật sự không dám tưởng tượng nổi, bọn họ đã phải khó khăn như thế nào để có thể thu thập được nhiều tin tức về bà ấy như vậy.
Có lẽ bọn họ đã đeo kính lão, dùng ngón tay thô ráp để lần mò gõ tên của con gái nhà mình vào thanh công cụ tìm kiếm rồi từ từ lật xem từng bài báo một.
Chỉ cần là các tin tức hay ảnh chụp có liên quan đến con gái nhà mình là bọn họ đều vui vẻ in hết xuống và cắt gọn gàng để lưu trữ.
Bọn họ không biết được nhiều chữ, lại càng không biết cái gì gọi là nghiên cứu sinh học, cái gì gọi là nghiên cứu phát triển thuốc. Nhưng bọn họ lại mua tất cả các tập phát hành hàng tuần của tạp chí khoa học, sau đó ở tìm kiếm tên của con gái nhà mình trong đó.
Quanh năm suốt tháng như vậy nên toàn bộ nửa phần sau của cuốn sổ sưu tập tem đã lưu giữ tràn đầy các loại tin tức và bài báo.
Đây là tình yêu thương sâu sắc của hai ông bà dành cho con gái nhà mình. Bọn họ thấy ngại ngùng khi thể hiện tình yêu bằng lời nói, nên đã dùng cách riêng của mình để lưu giữ chúng.
Bình thường bọn họ vẫn luôn không hài lòng và phàn nàn rằng công việc của con gái nhà mình quá vất vả. Đã hơn bốn mươi tuổi rồi mà bà ấy luôn phải ngâm mình trong phòng nghiên cứu khoa học cả ngày, thức đêm đến tận hai hoặc ba giờ sáng.
Nhưng vào đêm khuya yên tĩnh, bọn họ sẽ lấy ra cuốn sổ này, vuốt ve những con chữ thâm ảo và kỳ diệu trên đó, cùng với ảnh chụp của con gái nhà mình trong các cuốn sách và tin tức, rồi âm thầm tự hào.
Cố Chi Tang: “Cho đến tận bây giờ, bọn họ chưa bao giờ cảm thấy hối hận vì những gì đã phải bỏ ra. Mãi đến giây phút cuối cùng trước khi bọn họ qua đời, bạn vẫn luôn là niềm tự hào của bọn họ.”
Lúc này, “Sơ Chung Đạm Nguyệt” rốt cuộc cũng không thể nhịn nổi nữa, bà ấy ôm chặt cuốn sổ sưu tập tem và òa khóc thảm thiết.
Ngay cả những khán giả trong phòng livestream cũng không thể kìm nổi nước mắt.
[Mẹ ơi, tôi đã khóc như một con cún ở trước màn hình điện thoại di động rồi. Hai chú thím mãi đến tận lúc qua đời vẫn chưa thể nói ra được tình yêu thương của bọn họ sao? Nếu chủ phòng không nói cho “Sơ Chung Đạm Nguyệt” biết thì có khi cả đời bà ấy cũng không thể biết được cha mẹ đã yêu thương mình đến nhường nào, cũng không thể biết rằng bà ấy chính là niềm tự hào của bọn họ.]
[Phải nói sao đây. Trong lòng của tôi thật sự thấy chua xót, tôi vẫn luôn không quan tâm lắm đến duyên phận với người thân hay là tình cảm. Nhưng giờ phút này, tôi tin tưởng vào tình cảm gia đình.]
[Hu hu hu, tôi muốn ra phòng khách để ôm cha mẹ mình một cái.]