Cô gái tóc dài gật đầu nói: “Đúng vậy, đại sư Tuân đã nói đúng hết các triệu chứng bệnh của tôi.”
“Có vài đêm, khi tôi đi ngủ thì bạn cùng phòng đã nghe thấy tôi nói mớ lung tung và có đôi khi còn nghiến răng, thở nặng nhọc. Nhưng mà, trước đây tôi chưa bao giờ có những thói quen khi ngủ đó.”
Tuân Dĩ Khuynh nói: “Ngoại trừ chuyện dương khí của bạn bị thiếu hụt trầm trọng thì ở trung tâm lòng bàn tay của bạn cũng có không ít đường văn mảnh nằm ngang.”
“Vừa rồi, khi bạn mới giơ tay lên thì tôi còn thấy móng tay của bạn đã bị bao phủ bởi một lớp bụi màu xám nhạt. Tất cả những biểu hiện này đều là do thể chất của bạn đang có quá nhiều âm khí.”
Nghe vậy, cô gái tóc dài có chút ngạc nhiên và lập tức nói:
“Trong khoảng thời gian này, lòng bàn tay của tôi quả thật có thêm khá nhiều đường vân mảnh. Tôi còn tưởng rằng do tôi chảy quá nhiều mồ hôi nên đã khiến cho làn da ở chỗ đó bị nhăn nheo.”
Lúc này, người dẫn chương trình Đại Lưu lại hỏi:
“Như vậy, nguyên nhân khiến cho vị nữ sinh cầu cứu thứ ba có quá nhiều âm khí và bị thất thoát dương khí ra ngoài là gì? Thí sinh Tuân Dĩ Khuynh có thể nhìn ra được lý do không?”
Tuân Dĩ Khuynh nói với giọng điệu chắc chắn: “Cô ấy đã từng bị quỷ nhập thể. Đây chính là di chứng của việc bị Lệ Quỷ nhập thể.”
Đại Lưu hỏi cô gái tóc dài: “Chuyện là như vậy sao?”
Cô gái tóc dài thở dài, gật đầu thừa nhận và bắt đầu kể về chuyện thần quái đã xảy ra với cô ấy.
Ngày thứ ba sau khi xảy ra chuyện ma quái trong ký túc xá, các cô gái đã đi tìm giáo viên phụ trách và quản lý của ký túc xá, tha thiết yêu cầu đổi sang phòng ký túc xá khác.
Bởi vì hai ngày trước đó, cũng có một số sinh viên ở phòng ký túc khác phản ánh lại rằng, cứ đến nửa đêm thì các cô gái của phòng ký túc xá này lại thét chói tai và gây ầm ĩ, khiến cho tất cả mọi người đều bị bừng tỉnh nên bọn họ cảm thấy phi thường không hài lòng.
Cho nên, bên trường học cũng đã nhanh chóng thay đổi cho các cô gái một phòng ký túc xá khác.
Trong hai ngày đầu tiên khi đổi sang phòng ký túc xá mới, không có thêm sự kiện kỳ lạ nào xảy ra nữa nên các cô gái cũng dần dần đỡ căng thẳng hơn.
Bọn họ đều đoán rằng sở dĩ gặp phải những chuyện kỳ lạ kia đều là do phòng ký túc xá lúc trước có vấn đề.
Cô gái tóc dài có đảm nhiệm một số chức vụ trong phòng ban và câu lạc bộ ở trường học và trùng hợp cũng có một buổi liên hoan tập thể vào buổi tối hôm sau.
Bởi vì chuyện quái lạ xảy ra trong ký túc xá nên cô ấy cũng không có ý định tham gia, nhưng hai ngày liên tiếp đều yên lặng, không xảy ra chuyện gì khiến cho cô ấy nghĩ rằng chuyện này đã trôi qua.
Do đó, đêm hôm sau, cô ấy đã đi dự liên hoan.
Cô ấy chỉ uống một ly rượu trái cây nhỏ và cũng không dám trở về quá muộn.
Đại khái khoảng tầm hơn tám giờ sau khi ăn tối xong, cô ấy đã chào tạm biệt các thành viên trong phòng ban muốn tăng hai đi ca hát và lựa chọn đi một mình trở về ký túc xá.
Cô gái tóc dài nhớ lại chuyện đã xảy ra vào buổi tối ngày hôm đó:
“Trong trường học của chúng tôi có một con sông nhỏ, ở đối diện với ký túc xá của nữ sinh. Đoạn đường kia thật ra cũng có đèn đường và cũng không quá tối.”
“Nhưng mà, buổi tối ngày hôm đó, không biết vì sao nhưng tôi có cảm giác xung quanh cực kỳ âm trầm. Đoạn đường đó vắng hoe, hoàn toàn không nhìn thấy một bóng người nào.”
“Trong lòng tôi có chút sợ hãi nên đã đi thẳng về phía trước, muốn nhanh chóng quay trở lại ký túc xá. Nhưng không ngờ rằng, con đường kia đặc biệt, đặc biệt dài, dường như đi mãi vẫn không đến được đích.”
“Tôi rõ ràng có thể nhìn thấy nhìn thấy ngọn đèn đường ngay bên dưới ký túc xá nhưng vẫn luôn mơ mơ màng màng đi vòng quanh…”
Lúc này, giọng nói của một người bạn cùng phòng truyền vào trong microphone.
“Cô ấy nói bản thân chỉ ăn tối đến tám giờ hơn là xong và lập tức quay về trường học. Nhưng chúng tôi đã chờ đợi rất lâu trong ký túc xá. Trường học của chúng tôi có quy định kiểm soát giờ đóng cổng, 10 giờ 30 phút là ký túc xá sẽ đóng cổng lớn rồi.”
“Buổi tối ngày hôm đó, chúng tôi đợi mãi đến tận hơn 10 giờ 10 phút nhưng vẫn không thấy cô ấy quay trở về. Hơn nữa, chúng tôi cũng thay nhau gọi điện thoại và gửi tin nhắn thoại cho cô ấy nhưng không thấy cô ấy nghe cũng như trả lời lại.”
“Khi gọi điện hỏi bạn cùng phòng ban và các bạn học khác thì mọi người đều nói rằng cô ấy đã trở về từ lâu rồi. Lúc đó, chúng tôi lập tức cảm thấy có gì đó không ổn lắm nên đã quyết định đi ra ngoài để tìm cô ấy.”
“Nếu quá 10 giờ rưỡi mà cô ấy còn chưa về thì chúng tôi sẽ lập tức gọi điện cho giáo viên phụ trách. Nhưng kết quả, vừa mới thay quần áo xong, còn chưa kịp đi xuống dưới thì từ cửa sổ ký túc xá, tôi đã nhìn thấy dưới tầng có bóng người.”
“Tôi tập trung nhìn kỹ hơn thì đó không phải là cô ấy sao!”