Bạn cùng phòng đã lập tức gọi to tên của cô gái tóc dài từ cửa sổ ký túc xá nhưng dường như cô ấy hoàn toàn không hề nghe thấy gì, chỉ ngơ ngác đứng ở dưới tầng.
Sau đó, hình như cô ấy đã nghe thấy tiếng gọi nhưng cũng không trả lời lại, mà chỉ từ từ đi vòng quanh cột đèn đường ở bên cạnh.
Các cô gái cùng phòng vội vàng chạy xuống dưới, đến khi chỉ còn cách cô gái tóc dài một khoảng cách ngắn thì bọn họ đã nhìn thấy vẻ mặt ngây ngốc của cô ấy.
Đôi mắt của cô ấy mở to nhưng thẫn thờ và vô hồn, gương mặt xinh đẹp có chút trắng bệch dưới ánh sáng màu vàng của đèn đường.
Lúc này, bọn họ đã nhận ra sự bất thường của bạn cùng phòng, trong lòng cũng cảm thấy cực kỳ sợ hãi và lớn tiếng gọi tên cô ấy từ ngay đằng xa.
Lần này, cô gái tóc dài rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, sau khi nhìn trái nhìn phải hai lần thì cô ấy đột nhiên lảo đảo chạy về một phía, hướng chạy của cô ấy chính là bờ sông ở đối diện ký túc xá!!
Các cô gái quá mức sợ hãi, lúc này cũng không còn quan tâm nhiều đến chuyện khác, lập tức tăng tốc đuổi theo cô ấy, kêu gào lớn hơn bảo cô ấy dừng lại.
Cũng may, bên cạnh bờ sông đó có hàng rào bảo vệ do nhà trường thiết lập nên khi cô gái tóc dài đang cố gắng trèo qua thì đã bị bạn cùng phòng đuổi kịp và kéo xuống dưới.
Bạn cùng phòng tiếp tục nói:
“Vào thời điểm đó, sức lực của cô ấy cực kỳ khỏe, vài người chúng tôi cùng nhau ấn cô ấy xuống mà không thể giữ chắc được.”
“Lúc sau tôi mới nhớ ra một chuyện, trên mạng có nói rằng, nếu ai đó bị đụng quỷ thì có thể lớn tiếng kêu gọi, hoặc là vỗ vào lưng. Tôi đã hét to tên cô ấy ngay bên tai và dùng sức vỗ mạnh vào lưng của cô ấy.”
“Ước chừng khoảng hai đến ba phút sau, cô ấy mới từ từ tỉnh táo lại và được chúng tôi dìu về phòng ký túc xá. Sau khi trở về, chúng tôi còn thấy trên người có vài chỗ bầm tím do bị cô ấy dùng sức túm mạnh.”
Lúc này, cô gái tóc dài mới mở miệng nói:
“Nhưng mà, tôi thật sự không có ấn tượng gì cả. Tôi cũng không biết rằng thời gian đã trôi qua lâu như vậy. Tôi tưởng rằng bản thân mới chỉ đi loanh quanh trên con đường đó tầm khoảng 10 phút thôi.”
“Sau đó, quả thật tôi đã nghe thấy tiếng gọi của các bạn cùng phòng nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của bọn họ. Cho nên, trong lòng tôi cảm thấy quá sợ hãi, chỉ có thể liều mạng chạy nhanh về phía phát ra âm thanh…”
Dù thế nào thì cô ấy cũng không thể ngờ được rằng, phương hướng mà bản thân cô ấy nghĩ rằng là an toàn lại chính là một con sông.
Sau khi bị bạn cùng phòng đè xuống và tỉnh táo lại thì cô ấy đã đổ mồ hôi lạnh toàn thân. Cô ấy muốn nhanh chóng quay trở về phòng mình.
Kết quả, vừa nhấc chân đi thì cô ấy lại đã cảm thấy chân tay mềm nhũn, lập tức ngã xuống đất.
Hóa ra, thời gian mà cô ấy nghĩ rằng bản thân mình đang đi loanh quanh thì trên thực tế, cô ấy đã đứng ở tầng dưới ký túc xá trong hơn một giờ!
Các khớp xương của đôi chân cô ấy đã sớm cứng đờ và mỏi nhừ đến mức tê dại.
Sau khi nghe xong câu chuyện của bọn họ, người dẫn chương trình Đại Lưu mới mở miệng hỏi:
“Cho nên, lúc đó chính là thời điểm nữ sinh cầu cứu thứ ba bị quỷ nhập thể, đúng không?”
Tuân Dĩ Khuynh phủ nhận suy đoán này: “Đây chỉ là một loại thủ thuật che mắt của quỷ vật. Bọn chúng đã dùng âm khí để che chắn năm giác quan của con người. Dân gian hay gọi hiện tượng này là quỷ dẫn đường*.”
(*Quỷ dẫn đường là hiện tượng khi đi lại thường là vào ban đêm hoặc là nơi vắng vẻ, khi đi mãi mà vẫn loanh quanh một chỗ, thậm chí nghe thấy có người gọi nhưng quay lại thì không thấy ai.)
Cô gái tóc dài lại một lần nữa gật đầu và nói: “Đúng vậy, lúc đó tất cả chúng tôi đều nghĩ rằng chuyện này đã đủ gây hoảng sợ rồi. Nhưng ai có thể ngờ được rằng, đây chỉ là khởi đầu mà thôi…”
“Đêm đó, khi được mọi người đỡ về phòng thì đầu óc tôi vẫn còn choáng váng, suy nghĩ hỗn loạn. Theo lý thuyết thì tôi chỉ uống một ly rượu trái cây nhỏ có nồng độ thấp nên không thể nào bị say đến mức đó được.”
“Nhưng trong lúc mơ màng thì tôi cảm thấy cực kỳ buồn ngủ, tay chân cũng rất nặng nề, hình như sau đó cũng ngủ một giấc rất dài.”
“Mãi đến buổi sáng ngày hôm sau, khi tôi tỉnh lại và nhìn thấy các bạn cùng phòng đều đỏ au cả hai mắt, khuôn mặt tràn đầy mệt mỏi. Các bạn ấy dùng một loại ánh mắt vừa phức tạp lại vừa sợ sệt nhìn về phía tôi.”
Một người bạn cùng phòng chần chừ hỏi cô ấy: “Cậu còn nhớ rõ chuyện xảy ra vào đêm qua không?”
“Tớ nhớ rõ, hình như tớ bị đụng quỷ ở dưới tầng, là các cậu nâng tớ trở về phòng mà.” Cô ấy nói.
Ai ngờ, sắc mặt của bạn cùng phòng càng thêm khó coi: “Còn chuyện xảy ra lúc sau thì sao? Cậu hoàn toàn không hề nhớ gì hết sao?”
Cô ấy hoàn toàn mờ mịt lắc đầu, trong lòng nảy sinh một linh cảm không lành.
Quả nhiên, bạn cùng phòng đã nói với cô ấy rằng, sau đó trên người của cô ấy đã xảy ra một chuyện kỳ lạ khác!