Tối hôm qua, sau khi được bạn cùng phòng đỡ về ký túc xá thì cô ấy đã mềm nhũn ngồi dựa trên ghế không nhúc nhích gì, dường như đang nghỉ ngơi vì quá mệt mỏi.
Một lúc sau, các cô gái cùng phòng vốn dĩ định gọi cô ấy một tiếng, muốn hỏi xem lúc nãy đã xảy ra chuyện gì.
Kết quả, khi cô ấy nghe thấy tiếng gọi của bọn họ thì sống lưng đột nhiên cứng đờ như một tấm thép, ngồi dậy thẳng tắp trên ghế.
Các cô gái cùng phòng ngơ ngác nhìn bóng lưng của cô ấy đang từ từ dùng một loại tư thế cực kỳ cứng đờ và kỳ lạ để đứng lên, sau đó bắt đầu đi qua đi lại trong ký túc xá.
Tư thế đi lại này của cô ấy vô cùng kỳ dị, toàn thân giống như đang bị treo lên và ánh mắt cũng trong trạng thái hơi mở ra một nửa, sắc mặt trắng bệch, cực kỳ đáng sợ!
Các cô gái cùng phòng không dám thở mạnh, chỉ nhìn theo cô ấy đi đến bên cạnh tủ quần áo, lật tung tất cả quần áo của mọi người ra.
Cô ấy lấy ra váy và áo sơ mi trong tủ đồ và cứ vậy vứt tất cả xuống mặt đất. Trong ký túc xá cũng không có ai dám đứng dậy ngăn cản cô ấy.
Cô ấy ướm thử từng chiếc váy lên thân thể của mình rồi cuối cùng chọn một chiếc váy nhung màu đỏ có đai thắt lưng. Sau khi mặc vào chiếc váy đó thì cô ấy lại di chuyển trở về, ngồi xuống trước bàn.
Tiếp theo, cô gái tóc dài đã lôi hết tất cả đồ trang điểm và mỹ phẩm trong ngăn kéo ra, cũng không hề dùng gương mà cứ thế bôi trực tiếp lên khuôn mặt của mình.
Sau khi bôi vẽ một lúc thì cô ấy dường như rất hài lòng với thành quả, tiếp tục rút lược ra và từ từ chải vuốt mái tóc đen dài.
Lúc này, có một cô gái không thể chịu nổi bầu không khí quỷ quái này nên đã suy sụp tinh thần và bật dậy muốn lao ra khỏi phòng.
Tuy nhiên, cô gái tóc dài dường như có hai mắt ở sau gáy.
Cô ấy đột nhiên quay phắt đầu lại, vẫn duy trì động tác chải tóc bằng tay nhưng lại dùng gương mặt có biểu cảm khá kỳ dị nhìn chằm chằm vào người bạn cùng phòng kia.
Mãi đến khi đối phương cẩn thận ngồi trở lại chỗ cũ thì cô gái tóc dài mới quay đầu lại để tiếp tục trang điểm.
Đến hơn 11 giờ thì ký túc xá tự động tắt đèn, các cô gái cùng phòng không ai dám nhúc nhích, tất cả đều che miệng, hoảng sợ nhìn về phía vị trí mà cô gái tóc dài đang ngồi.
Cô ấy vẫn tiếp tục ngồi đó chải tóc một cách máy móc trong hơn hai giờ nữa. Mãi đến khi đêm đã khuya thì thân thể của cô ấy mới bất chợt đổ gục xuống. Giống như một cây cột bị mất đi điểm tựa, cơ thể của cô ấy đập thẳng xuống bàn kêu “rầm” một tiếng.
Sau khi chờ đợi trong khoảng thời gian dài đến mức toàn thân đã cứng đờ thì lúc này, những cô gái cùng phòng khác mới có can đảm đứng dậy, thử tạo ra một ít âm thanh, nhưng không thấy cô gái tóc dài có phản ứng gì.
Sau khi xác định cô ấy đã bất tỉnh thì các cô gái cùng phòng mới nhẹ nhàng thở phào rồi cẩn thận nâng cô ấy nằm xuống giường.
Nhưng buổi tối hôm đó thì những người khác đều không tài nào ngủ nổi.
Nghe đến đây, Tuân Dĩ Khuynh mới gật đầu nói:
“Thời điểm lúc sau mới là khi cô ấy bị Lệ Quỷ nhập thể. Sở dĩ bạn không nhớ rõ gì cả là bởi vì hồn phách của bạn lúc đó đã bị Lệ Quỷ áp chế, không thể cảm ứng được thế giới bên ngoài. Tất cả hành động của bạn lúc đó đều là do Lệ Quỷ điều khiển.”
[Miễn cưỡng cười cho vui. Nếu tôi ở trong ký túc xá này thì chắc là bị dọa chết khiếp trong buổi tối đầu tiên rồi.]
[Em gái này quá khổ rồi, khó trách khuôn mặt trắng bệch đến mức này. Vừa bị quỷ dẫn đường rồi lúc sau còn bị Lệ Quỷ nhập thể thì toàn bộ dương khí trong cơ thể chẳng phải sẽ bị hút sạch rồi sao!]
[Nếu như vậy thì vào buổi tối ngày hôm đó, những người khác trong ký túc xá thật ra đã… ở cùng một đêm với thứ kia à?!]
[Nếu là tôi thì tôi lập tức tạm thời nghỉ học luôn, tôi thật sự rất nhát gan.]
Sau khi đã biết mọi việc xảy ra với bản thân, cô gái tóc dài lập tức gọi điện về nhà cho gia đình.
Mẹ của cô ấy đã đi ngay đến Nhất Nguyên Quan để xin giúp đỡ, mua rất nhiều bùa hộ mệnh đắt tiền, bùa bình an, v.v… rồi gửi lên cho cô ấy.
Sau khi nhận được những lá bùa đó thì chuyện kỳ lạ xảy ra với các cô gái đã ít hơn nhưng bọn họ vẫn cảm thấy có gì đó kỳ lạ như ẩn như hiện ở xung quanh.
“Tôi biết cô ấy vẫn còn chưa đi, vẫn đang ở một chỗ nào đó nhìn chằm chằm vào chúng tôi.”
Người dẫn chương trình Đại Lưu nhìn về phía Tuân Dĩ Khuynh và hỏi: “Thí sinh số 1 có giải pháp nào không?”