Không phải chỉ có bên trường học không tin mà trên thực tế, cha mẹ của bọn họ cũng không tin có chuyện đó xảy ra.
Nhưng với sự kiên trì của các cô gái thì đến gần tối, tất cả đã sắp xếp gần xong vấn đề rời khỏi ký túc xá, cũng đã thuê xong khách sạn.
“Chúng tôi đã hẹn nhau là sẽ cùng trở về ký túc xá để thu dọn đồ đạc. Nhưng vào buổi tối ngay sau hôm xảy ra chuyện đó thì khi chúng tôi đã thu dọn gần xong xuôi mà lại không hề thấy bóng dáng của người bạn chủ động kể chuyện kia.”
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa vừa nói vừa nhớ lại những chuyện đã xảy ra vào tối hôm đó:
“Lúc đó, không hiểu sao tôi lại có một dự cảm không tốt, hoặc là đã bị ảnh hưởng bởi chuyện xảy ra vào tối hôm trước nên tôi đã chạy ngay đến ban công của phòng ký túc và nhìn xuống dưới.”
“Sau đó, tôi đã thấy cô ấy đứng ngay bên cạnh cột đèn đường ở dưới tầng…”
Cô ấy đứng đúng ở vị trí mà cô gái tóc dài đã đứng ở đêm hôm trước.
Chỉ có một sự khác biệt là lúc này, cô ấy đang ngẩng đầu nhìn lên trên, dùng đôi mắt vô hồn và kỳ dị nhìn chằm chằm về phía cửa sổ phòng ký túc xá của bọn họ.
Từ ánh sáng lờ mờ của đèn đường, cô gái buộc tóc đuôi ngựa đã thấy rất rõ nụ cười kỳ lạ trên khóe miệng của cô bạn cùng phòng.
Vào đầu mùa thu thì gió ở buổi tối vẫn còn khá ấm áp, nhưng cô gái buộc tóc đuôi ngựa lại rét run cả người. Cô ấy nhận thức rõ ràng rằng, bản thân đã nhìn thấy một cái gì đó bất thường!
Cô ấy không biết bạn cùng phòng đã duy trì tư thế kia trong bao lâu, đã đứng ở bên dưới nhìn lên trên từ lúc nào, cô ấy chỉ cảm thấy da đầu mình đang tê buốt.
Đúng lúc này, người đứng bên dưới cảm nhận được tầm mắt của cô ấy nên “bạn cùng phòng” bỗng nhiên xoay người rời đi.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa đột nhiên nảy sinh một cảm giác trong lòng rằng, nếu cô ấy cứ để “bạn cùng phòng” rời đi như vậy thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì đó khiến cho cô ấy hối tiếc cả đời.
Vốn dĩ từ khi còn nhỏ, cô ấy không hề tin có quỷ quái. Hơn nữa, trong lúc đó chỉ có một suy nghĩ sốt ruột muốn cứu người xông thẳng lên não bộ nên cô ấy vội vàng chạy xuống dưới, đuổi theo bóng dáng của “bạn cùng phòng”, chạy thẳng đến một tòa nhà trong khu giảng dạy.
Khi bước vào tòa nhà thì cô ấy không thấy “bạn cùng phòng” đâu nữa.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa im lặng một lúc rồi nói:
“Lúc đó, đèn điện trong tòa nhà giảng dạy rất sáng nhưng không có bất kỳ ai ở sảnh lớn dưới tầng một cả. Sau khi tôi đi lên phía trước vài bước thì đột nhiên loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc của nữ sinh ở bên ngoài nhà vệ sinh tầng một.”
Cô ấy biết rằng, rất có thể đó không phải là tiếng khóc của “bạn cùng phòng” nhưng cô ấy vẫn khẽ cắn môi đi vào trong.
Ngay trước cửa nhà vệ sinh, cô ấy thấy “bạn cùng phòng” quay lưng về phía mình, đứng ở trước bồn rửa tay và che mặt khóc lóc.
Mái tóc dài của “bạn cùng phòng” đang xõa tung, che kín khuôn mặt của cô ấy.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa nuốt nước bọt, run rẩy gọi tên “bạn cùng phòng”: “Cậu làm sao vậy? Không phải chúng ta đã thống nhất sẽ cùng nhau trở về thu dọn đồ đạc hay sao?”
Sau đó, cô ấy nghe thấy bên ngoài nhà vệ sinh có tiếng bước chân khá lộn xộn, những người bạn cùng phòng khác cũng đã thở hổn hển đuổi theo đến đây, đang ở bên ngoài gọi tên cô ấy và “bạn cùng phòng”: “Hai người đang ở đâu vậy?!”
Khi nghe thấy giọng nói quen thuộc thì cô ấy không khỏi nhẹ nhàng thở ra, trong lòng cũng cảm thấy kiên định hơn.
Nhưng đúng lúc cô ấy quay đầu lại và ngước mắt lên thì mới phát hiện ra, “bạn cùng phòng” vốn dĩ đang đứng ôm mặt khóc lóc nhưng không biết từ lúc nào đã ngẩng đầu lên, đang nhìn chằm chằm vào cô ấy thông qua tấm gương ở trước bồn rửa tay.
Khi bốn mắt nhìn nhau trực diện thì cô ấy có thể thấy được ánh mắt tràn đầy oán hận của “bạn cùng phòng” dưới mái tóc bù xù kia.
Cơ thể của “bạn cùng phòng” vẫn còn đang run rẩy như đang khóc nhưng khóe miệng lại nhếch lên cao, nở một nụ cười dữ tợn.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa hét toáng lên một tiếng, bị hình ảnh quỷ dị kia làm cho hoảng sợ đến mức lảo đảo lùi về phía sau.
Khi các bạn cùng phòng khác ở bên ngoài nghe thấy tiếng hét của cô ấy và xông vào nhà vệ sinh thì bọn họ đã nhìn thấy cô ấy kinh hãi ngã ngồi trên mặt đất, còn “bạn cùng phòng” thì đang đứng ở trước bồn rửa tay, dùng đầu đập liên tục vào gương.
Sức lực của “bạn cùng phòng” cực kỳ lớn khiến cho tấm gương ở trước mặt đã “răng rắc” vỡ vụn. Những mảnh kính vỡ đang liên tục văng ra và cắt vào trán cùng mũi của “bạn cùng phòng”.
Vết thương của cô ấy càng ngày càng bị rạch sâu hơn và từng dòng máu đỏ tươi đang giàn giụa chảy xuống khuôn mặt của cô ấy.
Nhưng dường như cô ấy không hề có cảm giác đau đớn và vẫn tiếp tục đập đầu vào gương.