Buổi tối ngày hôm đó, các nữ sinh đờ đẫn nhìn theo bạn cùng phòng được đưa lên xe cấp cứu. Các lãnh đạo bên trường học và giáo viên của bọn họ cũng đã đến để nói chuyện và tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra.
Cho đến tận bây giờ, cô gái kia vẫn còn đang nằm trong bệnh viện.
Và bởi vì chỉ có duy nhất cô ấy đã bị tổn thương nghiêm trọng nên bọn họ mới suy đoán rằng những sự kiện ma quái xảy ra trong ký túc xá có liên quan đến những câu chuyện được cô ấy kể vào buổi tối hôm đó.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa nói: “Giống như chị gái Cố Chi Tang đã nói, cho dù tôi không bị tổn thương thực chất nào nhưng chắc cả đời này tôi cũng không thể quên được tình cảnh vào chạng vạng ngày hôm đó cùng với cặp mắt đầy oán hận kia…”
Cô gái tóc dài đỏ bừng cả hai mắt: “Chúng tôi thật sự biết sai rồi, chúng tôi không nên tùy tiện bàn luận về người đã chết như vậy.”
“Mấy ngày nay, chúng tôi vẫn luôn cố gắng nói lời xin lỗi trong ký túc xá. Chúng tôi sẵn sàng đốt tờ tiền cung phụng nó, miễn sao nó có thể nguôi giận là được.”
Nghe đến đây, Cố Chi Tang đã có thể xác định rằng, Lệ Quỷ quấy phá đó đúng là một vong hồn lang thang trong trường học.
Hãy thử tưởng tượng, một người ôm oán hận chết đi và trở thành Lệ Quỷ, bị hấp dẫn bởi thuật mời “linh” ở gần đó nên đã đi qua. Sau đó, nó đã nghe thấy bản thân trở thành đối tượng bị trêu chọc và bàn tán thì sao có thể không tức giận được.
Mặc dù, những cô gái này không làm chuyện gì xấu xa đến mức trời đất phẫn nộ nhưng cũng không thể coi là gặp phải tai bay vạ gió.
Người dẫn chương trình Đai Lưu nghe kể chuyện đến mê mẩn. Chỉ đến khi nhìn thấy khu vực bình luận bắt đầu tranh cãi xem rốt cuộc những cô gái này có làm sai hay không thì anh ấy mới vội vàng khống chế tình hình.
Đại Lưu: “Thí sinh số 7 của chúng tôi – Cố Chi Tang không chỉ khám phá được sự cố kỳ lạ xảy ra với nhóm các cô gái xin giúp đỡ một cách toàn diện mà còn vạch trần được nguyên nhân dẫn đến sự kiện này.”
“Chúng tôi tin rằng, những cô gái trẻ này chỉ hành động vô tâm, không phải là cố ý, cũng tin tưởng rằng bọn họ đã thật sự biết sai lầm. Không biết Tang Tang có cách nào giúp được bọn họ hay không?”
Nghe vậy, các cô gái trẻ cũng gật đầu liên tục, sau đó tràn đầy chờ mong nhìn về phía Cố Chi Tang.
Cố Chi Tang trầm ngâm một lúc rồi nói: “Các bạn nói rằng địa điểm mà cô gái cuối cùng gặp chuyện không may là ở trong nhà vệ sinh của một tòa nhà giảng dạy à?”
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa: “Đúng vậy.”
“Bạn cầm lấy thiết bị quay phim và đi đến nơi đó đi, để cho tôi xem thử bên trong có vấn đề gì không. Nói chung, những người tự sát thường sẽ trở thành Địa Phược Linh, bị trói buộc ở nơi đã chết, nhưng tình huống mà các bạn gặp phải lại hơi khác.”
“Do đó, tôi nghi ngờ rằng, Lệ Quỷ kia khi còn sống đã từng gặp chuyện không may ở khu vực lân cận.”
Các nữ sinh liếc nhìn nhau, sau đó gật đầu và mang theo thiết bị quay chụp đến tòa nhà giảng dạy kia.
Trên đường đi, khu vực bình luận vẫn đang tiếp tục tranh luận không ngừng:
[Không phải quá đáng đời bọn họ sao? Đây là kết cục của việc bất kính với quỷ thần đấy.]
[Con quỷ chỉ nghe vài câu bàn luận mà đã muốn trả thù toàn bộ mọi người trong ký túc xá rồi, lại còn ra tay tàn nhẫn như vậy. Loại Lệ Quỷ này cần thiết phải bị đánh tan hồn phách!]
[Chính bản thân bọn họ thiếu hiểu biết, chủ động trêu chọc loại đồ vật này, đừng đổ lỗi cho người khác.]
[…]
Khi đến tòa nhà giảng dạy kia, các nữ sinh mới phát hiện ra, tuy rằng tòa nhà này vẫn còn được sử dụng để dạy học nhưng khu vực nhà vệ sinh xảy ra chuyện ở dưới tầng một đã bị niêm phong lại.
Cửa chính của nhà vệ sinh đã bị khóa từ bên ngoài và còn dán thông báo cấm người vào trong.
Các cô gái không còn cách nào khác, đành phải đi vòng ra sau tòa nhà để xem có thể quay được cái gì đó từ cửa sổ của nhà vệ sinh hay không.
Vừa mới vòng ra phía sau tòa nhà giảng dạy thì Cố Chi Tang ở đầu bên kia đột nhiên mở miệng: “Không cần phải tìm nữa, chính là chỗ này.”
Cô ngẩng đầu lên, tròng mắt sâu thẳm: “Địa Phược Linh kia đang nhìn các bạn.”
Các nữ sinh, khán giả: “!!”
Dưới góc nhìn của cô, cửa sổ đối diện với ống kính máy quay đang được bao phủ bởi oán khí dày đặc, một đôi mắt đỏ hồng đầy u oán đang xuyên qua cửa sổ, nhìn chằm chằm về phía các cô gái.
Tuy rằng Hề Hải Hồng và Tuân Dĩ Khuynh đã mở Linh Giác nhưng không thể nhìn thấy rõ ràng giống như cô. Bọn họ chỉ nhìn thấy được âm khí cực kỳ nồng đậm.
Tuân Dĩ Khuynh nhíu chặt hai hàng lông mày, cao giọng nói: “Mấy người nhanh chóng rời xa chỗ đó đi, nơi đó vô cùng nguy hiểm!”
“Chờ đã.”