Khi còn sống, chắc hẳn nó có một ngoại hình thanh tú và dịu dàng. Nhưng khi đã trở thành quỷ hồn, khuôn mặt của nó đã bị bóp méo bởi oán khí nặng nề, cũng như đã chịu đựng sự tàn phá của chất độc thuốc trừ sâu lúc chết nên bây giờ bộ dạng của nó thật sự không được coi như một con người.
Hai mắt đỏ sậm nổi đầy tơ máu, trên cằm và ngực đều là các vết máu đã khô cạn, mái tóc dài hơi dày xõa tung trên vai.
Khi cảm nhận được sức mạnh cường đại vờn quanh Cố Chi Tang, vẻ mặt của nó hơi cảnh giác: “Cô là ai?”
Cố Chi Tang: “Ngươi muốn rời đi nơi này không?”
Bởi vì một câu này, Lệ Quỷ có ngoại hình khủng bố kia đã ngây ngẩn cả người.
Một lúc lâu sau, nó mới lấy lại tinh thần, đáy mắt tràn đầy giãy giụa nhưng lại càng cảnh giác hơn nhìn về phía Cố Chi Tang: “Cô là huyền sư. Vì sao cô lại giúp quỷ?”
Nó muốn rời khỏi nơi này, kể cả nằm mơ cũng ước muốn điều đó.
Thật ra, từ lúc còn rất nhỏ, nó đã biết cảm xúc của bản thân nhạy cảm và tinh tế hơn những đứa trẻ bình thường, cũng càng thích quần áo của các bé gái hơn.
Nhưng nó được sinh ra trong một gia đình có tư tưởng truyền thống, muốn đứa con trai được sinh ra sẽ nối dõi tông đường, làm rạng rỡ tổ tông. Cho nên, nó chưa bao giờ dám biểu hiện ra ngoài.
Năm đó, nó đã rất cẩn thận che giấu sở thích của mình, nhưng cuối cùng vẫn bị tìm ra ảnh chụp và tiết lộ sự riêng tư.
Những cư dân mạng chưa bao giờ gặp mặt liên tục nhục mạ nó, các bạn học và giáo viên dùng ánh mắt khác thường để quan sát nó. Thậm chí bên trường học còn tìm đến cha mẹ nó, nói rằng chuyện này gây ra ảnh hưởng tồi tệ, muốn nó tự xin nghỉ học.
Cha mẹ nó đã hung hăng tát nó vài cái ngay trước cửa văn phòng giáo viên, khóc lóc nói rằng nó khiến bọn họ xấu hổ, khiến tổ tông gia đình bị mất mặt.
Vào thời điểm đó, nó thật sự cảm thấy thế giới này đã sụp đổ.
Cho nên, nó lựa chọn cái chết để kết thúc cuộc đời của mình, nó muốn thoát khỏi thế giới đáng sợ này.
Chỉ là nó hoàn toàn không thể ngờ được rằng, ông trời lại trêu chọc nó như vậy.
Sau khi nó tự sát thì lại không thể bước vào luân hồi, trở thành một Địa Phược Linh, vĩnh viễn không thể rời khỏi khuôn viên ngôi trường này.
Khi trải qua sự tra tấn đau khổ trong vài năm, nó đã dần dần từ bỏ chuyện chạy trốn, tâm lý cũng bình tĩnh hơn.
Bởi vì nó phát hiện ra, sau khi bản thân chết đi thì thế giới này đang dần trở nên tốt đẹp hơn.
Nó có thể nhìn thấy từ điện thoại di động của các sinh viên, bây giờ trên mạng đã càng ngày càng có nhiều nam sinh có thể trang điểm và mặc váy. Trong trường học thì các em trai đã có thể để tóc dài.
Những thay đổi nho nhỏ này khiến nó cảm thấy cực kỳ hâm mộ và cũng làm cho oán hận của nó với thế giới này phai nhạt đi một chút.
Thật ra, bản thân nó là Lệ Quỷ, từ lúc trở thành một quỷ hồn thì nó đã biết cách hại người và làm sao để có thể thoát khỏi tình cảnh khó xử ở hiện tại.
Nhưng khi còn sống, nó là một người hướng nội và dịu dàng nên sau khi chết, nó không thể làm được chuyện sát hại tính mạng của người khác để biến họ trở thành thế thân cho mình.
Trước đây, cũng đã từng có người tu hành trong Huyền Môn phát hiện ra sự tồn tại của nó, đã uy hiếp và dụ dỗ nó trở thành quỷ nô của đối phương. Như vậy thì đối phương sẽ giúp nó thoát khỏi chỗ này nhưng nó đều từ chối hết.
Lúc này, nó cũng đang nhìn Cố Chi Tang với ánh mắt tràn ngập nghi ngờ.
Cố Chi Tang: “Ta thích xen vào chuyện của người khác. Ngươi yên tâm, một chút đạo hạnh kia của ngươi thì ta còn chướng mắt nên trên người của ngươi không có gì đáng để ta âm mưu cả.”
Lệ Quỷ: “?!!”
Sau khi cô giải thích ý đồ của bản thân thì Lệ Quỷ đã biết cô đến đây vì những nữ sinh kia.
Sau khi im lặng một lát, nó nói: “Tôi có thể giải trừ khế ước mời {linh} cho bọn họ.”
“Cô thật sự có thể giúp tôi rời khỏi chỗ này và được đi chuyển thế luân hồi sao?”
“Có thể.”
Thấy nó chủ động giải trừ khế ước nên Cố Chi Tang đã lấy một xấp giấy vàng trong ngực ra. Lần này kích thước của trang giấy rất lớn, chiều dài và chiều rộng đều hơn một mét.
“Chờ ta một lát.”
Nói xong, cô lại lấy ra một chiếc kéo nhỏ màu bạc, bắt đầu loẹt xoẹt cắt giấy.
Rõ ràng cô không hề có keo dán trong tay, nhưng khi cô ấn hai mép tờ giấy lại với nhau thì mép giấy kia đã tự động dính chặt lại.
Chẳng mấy chốc, một người giấy rỗng ruột cao chưa đầy nửa mét đã hình thành trong tay cô.
Lệ Quỷ hoàn toàn không biết được cô đã làm như thế nào. Người giấy kia rõ ràng đang mềm oặt nằm úp sấp trong lòng bàn tay của cô, nhưng nó lại cực kỳ lập thể, tỉ lệ vừa phải, thân thể và tay chân đều giống như một con người thu nhỏ vậy.