Cố Chi Tang nhìn về phía quỷ hồn đang lén lút nhìn ngó kia: “Hứa Ngạn, đúng không?”
Bị cô điểm danh nên quỷ hồn kia hơi chấn động một chút: “Đúng…”
Sau khi xác định lại chính xác thì Cố Chi Tang đã dùng bút lông nhúng vào chu sa rồi viết tên, ngày sinh khi còn sống của nó lên trên người giấy. Đó đều là tin tức mà hệ thống thu thập được từ dữ liệu trên mạng internet.
Khi cô viết xong sinh nhật và tên lên trên người giấy thì Hứa Ngạn ngay lập tức cảm thấy bản thân và người giấy kia có một ít liên hệ hơi mờ nhạt.
Đang trong lúc nó cực kỳ khiếp sợ thì nó lại nhìn thấy vị huyền sư thần bí kia dùng bút lông tiếp tục vẽ mắt lên trên người giấy.
Nhìn kỹ càng hơn thì hình như đôi mắt đó có một chút tương đồng với hình dạng đôi mắt của nó!
Vẽ mắt cho người giấy giống như vẽ mắt lúc cuối cùng khi hoàn thiện một bức tranh vẽ rồng.
Trong phút chốc, Hứa Ngạn có cảm giác như người giấy trong tay Cố Chi Tang mới là bản thân mình vậy.
Sau khi đốt lên một ngọn lửa Linh Hỏa, Cố Chi Tang đã đốt luôn người giấy kia trong nhà vệ sinh nhỏ hẹp này.
Nhìn thấy ngọn lửa đang chậm rãi nuốt dần người giấy màu vàng, hồn phách của Hứa Ngạn cũng cảm thấy hơi nóng rực.
Sau khi người giấy đã bị đốt cháy hoàn toàn, trên mặt đất chỉ còn một lớp bụi xám tro.
Hứa Ngạn có chút ngơ ngác nâng tay lên: “Tôi đây là, tự do rồi?”
Nó có một cảm giác khá rõ ràng rằng bản thân dường như không còn bị trói buộc bởi vùng đất này nữa.
Cố Chi Tang gật đầu nói: “Ta đã làm cho ngươi một người giấy thế thân, trên đó có viết bát tự và tên họ của ngươi nên cũng tương đương như một người thay thế giúp ngươi lừa gạt {Bia An Mộ}. Bây giờ, ngươi đã tự do, có thể đi đầu thai rồi.”
Trong lòng Hứa Ngạn đột nhiên cảm thấy vắng vẻ, khát vọng muốn được giải thoát đã gần ngay trước mắt nhưng nó lại có cảm giác không chân thật, không thể tin nổi.
Nó bay ra phòng vệ sinh chật hẹp này, đứng trong bóng râm nhìn về phía các nữ sinh trẻ trung và xinh đẹp đang trên đường đi học, vẻ mặt của nó có chút buồn bã.
Sau một lúc lâu, nó nói: “Tôi sẽ đi đầu thai.”
“Được.”
Cố Chi Tang bỗng nhiên lấy ra điện thoại di động của mình, mở màn hình lên rồi đưa đến trước mặt nó, ý bảo nó đến nhìn một chút.
Hứa Ngạn do dự một lát rồi nhẹ nhàng bay đến. Sau khi nhìn rõ nội dung trên màn hình, vẻ mặt của nó hiện lên sự ngạc nhiên.
Nó nhìn thấy có hơn trăm nghìn người đã ấn thích bức ảnh mặc trang phục nữ giới mà trước đây từng khiến nó cảm thấy xấu hổ và tràn đầy tội lỗi.
Bình luận đứng đầu cũng có hơn chục nghìn lượt thích.
[Sâm Hòa Lục Châu: Đàn anh Hứa Ngạn thật sự rất đẹp, cũng rất dịu dàng.]
Đi xuống dưới chút nữa là một số cư dân mạng khen nó đáng yêu, xinh đẹp. Bọn họ nói với nó rằng sở thích cá nhân vốn là riêng tư, không hề có đúng – sai.
Thậm chí, còn có một số nam sinh đã tự đăng hình ảnh trang điểm và đội tóc giả của bọn họ ở bên dưới, lặng lẽ ủng hộ nó.
Cùng với vô số bình luận khen ngợi cũng như chúc phúc cho nó.
Còn có người đã tìm ra được thông tin của người bạn cùng phòng đã rình coi ảnh chụp riêng tư và đăng lên trên mạng lúc trước. Hóa ra, người đàn ông đó bây giờ đang là nhân viên kinh doanh ở một doanh nghiệp.
Cư dân mạng đã làm giống y như những gì anh ta đã từng làm, cố ý đăng tải và lan truyền hình ảnh cũng như thông tin của anh ta lên trên mạng, cố tình sử dụng giọng điệu châm biếm, xét nét để bình luận về anh ta.
Người bạn cùng phòng này vốn dĩ còn tính giả chết nhưng sau khi bị lôi hết tất cả thông tin cá nhân ra thì mới bất đắc dĩ xuất hiện. Anh ta đã đăng tải một bài xin lỗi và giải thích dài, tỏ vẻ rất hối hận về những gì mình đã làm trong quá khứ.
Nhưng mà, các cư dân mạng hoàn toàn không chấp nhận.
Bạn gái của anh ta sau khi biết chuyện này đã chia tay luôn. Công ty cũng bởi vì áp lực từ dư luận nên đã sa thải anh ta.
Chuyện quá khứ từng bức tử bạn học đã trở thành nhãn dán in hằn lên trên người anh ta, khiến cho bạn bè và người thân xung quanh sẽ luôn dùng thành kiến của bọn họ để chỉ trỏ anh ta.
Lúc này, anh ta cuối cùng cũng có thể cảm nhận được sự đau khổ lúc trước của Hứa Ngạn.
Đây có lẽ được coi như chính nghĩa đến muộn.
Đôi mắt của Hứa Ngạn sáng lấp lánh, không biết từ bao giờ, khuôn mặt dữ tợn của nó đã bình thản hơn rất nhiều.
Nó cười tươi với Cố Chi Tang: “Đại sư, cảm ơn ngài.”
Nói xong, nó cảm ứng được lực lượng của luân hồi nên đã rời đi, xuống địa phủ.
Ngay sau khi hồn phách của Hứa Ngạn biến mất ở Quỷ Môn, điện thoại của Cố Chi Tang đã hiển thị một tin nhắn mới.
[Tiểu Chu: Chị Tang, chị không ở trong phòng sao? Hay là còn chưa tỉnh dậy? Đạo diễn bảo em thông báo cho chị rằng phần sau của tập hôm nay sắp bắt đầu rồi.]