Chỉ vài phút sau khi Cố Chi Tang thả Hứa Ngạn đi và rời khỏi nhà vệ sinh trong khu nhà giảng dạy phía Tây trường học, có hai, ba vị lãnh đạo trường học tươi cười đi vào trong tòa nhà này.
Đằng sau bọn họ là hai người đàn ông có khí thế mạnh mẽ.
Một người mặc quần áo kiểu Tôn Trung Sơn màu xanh đậm, đi giày vải, mái tóc dài được búi gọn gàng trên đầu.
Ông ấy có mái tóc hoa râm nhưng bất kể là bước chân, khí thế hay là khuôn mặt và ánh mắt đều không hề giống như một ông cụ đã cao tuổi, nhìn ngoại hình của ông ấy thì nhiều nhất cũng chỉ khoảng năm mươi tuổi thôi.
Người còn lại có vẻ mặt khá kiêu căng, thoạt nhìn có vẻ hơn ba mươi tuổi.
Khi đi đến trước cửa nhà vệ sinh, hiệu trưởng chỉ vào cánh cửa bị niêm phong và nói: “Hai vị đại sư, đây chính là buồng vệ sinh đã xảy ra tai nạn ngày hôm đó. Làm phiền hai người giúp đỡ xem qua một chút.”
Ông cụ chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi lập tức nói luôn:
“Nơi này đã từng có một đứa trẻ chết trong oan ức. Nếu các vị giáo viên làm lãnh đạo ở nơi này biết rõ địa điểm ở trong khuôn viên trường học này không bình thường, không nên có người chết ở đây thì vì sao năm đó, vào thời điểm xảy ra chuyện lại không mời người đến nhìn một chút?”
Hiệu trưởng đương nhiệm nở một nụ cười xấu hổ, nói: “Đại sư, tôi cũng vừa mới nhậm chức chưa được bao lâu. Tôi cũng không biết những chuyện trong quá khứ của trường học này mà!”
Từ sau khi tổ chương trình “Linh Sự” bắt đầu phát sóng trận thi đấu phụ bằng hình thức livestream thì cũng đồng thời đào ra được chuyện xảy ra vào tám năm trước.
Vì chuyện này mà khuôn viên trường học của bọn họ đã bị các cư dân mạng phẫn nộ bu vào đòi đánh.
Một số lượng lớn cư dân mạng đã chất vấn lãnh đạo nhà trường rằng, vì sao năm đó lại ép buộc nạn nhân Hứa Ngạn tự động xin nghỉ học. Bọn họ đều nói rằng phía nhà trường đã gây ra tổn thương lần thứ hai cho nạn nhân.
Điện thoại của hiệu trưởng đương nhiệm đã liên tục bị các lãnh đạo trên thành phố và cục giáo dục gọi cháy máy từ chiều hôm qua đến bây giờ. Bên trên ra lệnh cho ông ấy phải nhanh chóng giải quyết vấn đề càng sớm càng tốt, phải khiến cho các từ khóa trên hotsearch giảm nhiệt.
Chỉ có ông trời mới biết được ông ấy oan uổng cỡ nào!
Ông ấy chỉ vừa mới nhậm chức được một đến hai năm nay, hiệu trưởng tiền nhiệm đưa ra quyết định kia đã sớm nghỉ hưu về nhà rồi. Bây giờ, ông ấy đang phải còng lưng chùi mông cho hiệu trưởng trước kia.
Trong cơn tuyệt vọng, ông ấy đành phải tìm đến vị đại sư nổi danh ở thành phố này, nhờ xem nơi này có tồn tại “vong hồn” như trong chương trình kia đã nói hay không. Nếu có thì phải nhanh chóng giải quyết nó.
Thanh niên nói chuyện với vẻ mặt lạnh lùng: “Sư phụ, đệ tử nhìn thấy nơi này có âm khí vờn quanh. Quỷ Hồn quấy phá bên trong chắc hẳn là một con quỷ có năng lực mạnh mẽ. Con lo lắng rằng nó sẽ không muốn khuất phục.”
Ông cụ hừ khẽ một tiếng: “Sao có thể để cho một quỷ vật chốn âm phủ tùy tiện làm bậy được!”
Nhưng mà, chờ đến khi lãnh đạo nhà trường gọi người mở cửa phòng nhà vệ sinh ra và hai vị huyền sư đang nghiêm túc sẵn sàng đối đầu với kẻ địch đi vào trong, thì bọn họ cực kỳ ngạc nhiên phát hiện ra, trong không gian chật hẹp và kín mít này chỉ còn sót lại một ít hơi thở mỏng manh của Lệ Quỷ kia.
Bọn họ đã lật tìm tất cả các góc nhưng không hề thấy bóng dáng của con quỷ kia đâu.
Thanh niên đạo sĩ nhíu mày: “Kỳ lạ, đang giữa trưa, lúc dương khí dày đặc nhất như thế này thì nó còn có thể chạy đi đâu? Chẳng lẽ quỷ hồn kia đã tu luyện đến cảnh giới không sợ mặt trời chói chang rồi sao?!”
Ông cụ lắc đầu nói:
“Chỉ sợ là đã có người đến trước chúng ta một bước và thả Lệ Quỷ kia đi rồi! Con xem, trên mặt đất có dấu vết đốt cháy cái gì đó, chắc hẳn người nọ đã giúp con Lệ Quỷ này làm một thế thân.”
“Cái gì?”
Biểu cảm của thanh niên cực kỳ ngạc nhiên, nói: “Có năng lực mang đi vong hồn bị trận pháp lớn áp chế thì chắc hẳn đạo hạnh của huyền sư này cực kỳ cao thâm. Làm như vậy vì một con Lệ Quỷ thì có đáng giá không? Hay là… Người kia mang Lệ Quỷ đi vì có mưu đồ khác!?”
Nhìn thấy sư phụ mình cũng đang có vẻ mặt trầm tư suy nghĩ thì thanh niên đạo sĩ bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, chần chừ hỏi:
“Sư phụ, có phải là Cố Chi Tang kia đã mang Lệ Quỷ rời đi hay không?”
“Cố Chi Tang?” Đạo sĩ già nhướng mày, sau một lúc lâu mới lắc đầu nói:
“Không thể nào, ta nghe nói cô bé kia cũng chỉ mới khoảng hơn hai mươi tuổi, sao có thể có năng lực lừa gạt được trận pháp lớn như này chứ? Trừ phi, cô ta là yêu nghiệt.”
“Huống hồ, thằng nhóc nhà họ Tuân kia còn đang quay chương trình ở tỉnh X, thì cô bé kia chắc hẳn cũng đang ở chỗ đó. Nơi đó cách khá xa nơi này đấy. Chẳng lẽ Cố Chi Tang còn có năng lực dịch chuyển nghìn dặm đường trong khoảnh khắc hay sao?”
Nghe vậy, thanh niên đạo sĩ kia cũng cảm thấy bản thân đã suy nghĩ nhiều.
Có lẽ cô gái kia thật sự có chút đạo hạnh nhưng chỉ là một người xuất thân từ dân gian, không phải được truyền thừa từ sư phụ trong danh môn nào. Cũng chỉ mấy người không hiểu biết trên mạng nghĩ rằng cô ta rất thần kỳ mà thôi.
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”
Vị đạo sĩ già nói: “Trước tiên, phải tinh lọc âm khí ở nơi này đã rồi sau đó tìm kiếm xem có âm vật khác quấy phá trong trường học hay không. Sau đó, phải thông báo cho các đồng đạo khác trong Huyền Môn, bảo bọn họ lưu ý nhiều hơn, giúp đỡ truy bắt Quỷ Hồn đã chạy trốn.”
“Vâng.”