Thông qua cảm ứng của khế ước, nó chậm rãi đi vào thành phố và nhìn thấy nhà cửa ở nơi này rất chen chúc, số lượng người cũng đông đúc hơn hẳn.
Nó không biết một nơi chật chội như này thì có gì tốt. Cuối cùng, khi nó di chuyển đến gần mục đích thì đã nhìn thấy được người ở đầu bên kia của khế ước.
Đó là một người phụ nữ trắng trẻo, trẻ tuổi nhưng gầy gò đến mức chỉ cần có một cơn gió thổi qua thì có thể cô ấy sẽ bay mất.
Nó nhìn thấy tinh thần của người phụ nữ này vẫn khá ổn, và nó cảm ứng được lực lượng của khế ước mới hình thành trong bụng của cô ấy.
Đó là đời cháu nội của ông cụ họ Lý.
Nhưng kỳ lạ thay, nó không hề cảm nhận được quá nhiều mùi của lão Lý từ trên người của cô gái này.
Mãi đến khi, rắn trắng gặp được một người đàn ông.
Nó chỉ liếc mắt một cái đã có thể nhận ra, đó là con trai của lão Lý và cũng nhìn thấy anh ta đang gánh trên lưng một đống ác nghiệt nặng nề liên quan đến ông ấy.
Từ ác nghiệt đó, rắn trắng có thể thấy được, từ khi lão Lý chuyển đến thành phố này thì vẫn luôn bị đứa con trai này ghét bỏ và mắng chửi.
Một ông cụ đã năm mươi, sáu mươi tuổi mà bất kể đang là mùa hè hay mùa đông đều phải đi bê gạch ở công trường. Vào buổi tối, ông ấy lại đẩy xe hàng đi bán đồ ăn vặt ở chợ đêm.
Một tháng, ông ấy kiếm được hơn mười nghìn đồng nhưng chỉ giữ lại 500 đồng, còn lại đều trợ cấp cho con trai.
Và đứa con trai luôn miệng nói bản thân là con cưng của trời, học tại một trường đại học nổi tiếng kia lại không bao giờ nhúng tay vào giặt một chiếc áo hay một chiếc tất nào.
Ông cụ làm việc quần quật đến mười một, mười hai giờ đêm mà khi về đến nhà còn phải kéo lê tấm thân mệt mỏi, đau nhức để đi giặt quần áo cho anh ta.
Một thanh niên trẻ có tay, có chân, có sức lực nhưng lại dùng tiền đổi bằng mồ hôi và nước mắt của cha mình để thiết lập hình tượng nhà đầu tư thiên tài trong trường học. Không những thế, anh ta vẫn luôn nô dịch và quát mắng cha mình.
Cho đến một ngày, đứa con trai kia đứng trước mặt người cha với vẻ mặt lạnh lùng:
“Tôi có một người cha như ông thì thật sự là xui xẻo tám kiếp rồi. Ông không có nổi một căn nhà hay một chiếc xe nào cả.”
“Ông có biết điều kiện kinh tế của nhà bạn gái tôi tốt như thế nào không? Tôi không có cái gì cả thì người nhà bọn họ làm sao có thể đồng ý cuộc hôn nhân này được chứ?”
“Tôi mặc kệ, ông sinh tôi ra thì ông phải có trách nhiệm, ông phải nghĩ cách nào đó để mua được một căn nhà đi.”
Ông cụ họ Lý run rẩy siết chặt tay:
“Con trai à, chúng ta mua ở nơi gần vùng ngoại thành có được không? Cho dù cha bán đất ở quê nhà đi, cũng bán hết toàn bộ của cải thì vẫn sẽ không đủ mua được một căn nhà ở trung tâm thành phố đâu.”
Nhưng mà, thanh niên kia chỉ cười khẩy:
“Ông đừng nói nhảm nhiều như vậy. Tôi phải mua nhà ở trung tâm thành phố, nếu không người nhà bạn gái sẽ khinh thường tôi. Không có tiền thì ông không thể nghĩ cách khác hay sao?”
“Cha mẹ nhà người ta cho dù phải bán máu, bán thận cũng sẽ cho con cái nhà mình điều tốt nhất. Sao ông lại vô dụng như vậy chứ?”
Ông cụ họ Lý run rẩy cắn chặt môi, sau một lúc lâu mới xoay người rời đi.
Hơn một tuần sau, ông ấy đã được một “người bảo lãnh” sắp xếp kiểm tra và đi vào một phòng khám chui.
Sau khi đi ra ngoài, cơ thể của ông ấy tiều tụy hơn, giống như một con quỷ sắp sửa tắt thở vậy. Trong thân thể của ông ấy thiếu đi một vài thứ nhưng túi tiền thì lại căng phồng.
Ông cụ họ Lý dùng nội tạng và tuổi thọ của mình để đổi lấy một căn nhà ở trung tâm thành phố cho con trai.
Ông ấy dưỡng bệnh trong một tháng, sau đó bắt đầu kéo lê thân thể ốm yếu bệnh tật của mình đến tham gia toàn bộ quá trình cải tạo lại căn hộ cho con trai. Ông ấy vận chuyển xi măng, thay cửa sổ và rèm treo, còn sơn lại tường nữa…
Vào hôm chạm mặt Tiểu Mã là do ông ấy nhân dịp con trai và bạn gái đi vắng nên mới đến để sửa chữa lại một số thứ và quét dọn vệ sinh. Nhưng không ngờ rằng, ông ấy lại bị Tiểu Mã bắt gặp.
Đó là lần đầu tiên ông ấy gặp bạn gái của con trai nhà mình nên không kìm lòng được nhìn nhiều hai lần. Kết quả, sau đó, ông ấy bị con trai mắng chửi thậm tệ.
Đến một ngày nọ, khi ông ấy đã cạn kiệt đến giọt tâm huyết cuối cùng thì đã lặng lẽ chết vì kiệt sức trong một căn phòng trọ rách nát.
Mãi đến tận lúc nhắm mắt xuôi tay, ông ấy vẫn chưa nghe thấy con trai mình gọi một tiếng “cha” nào, cũng chưa thấy được mặt của cháu trai, cháu gái mà ông ấy vẫn luôn mong ngóng…
Sau khi nhìn thấy mọi chuyện từ ác nghiệt của người con trai, sự tức giận của rắn trắng bùng nổ như núi lửa phun trào.
Nó biết rằng lão Lý đã sống một cuộc đời uất ức, nhưng nó không ngờ rằng, ông ấy lại chết đi trong “oan ức” như vậy.
Thậm chí, không có ai tổ chức cho ông ấy một lễ tang đàng hoàng.
Cho nên, nó phải trả ơn.
Nhưng nó cũng muốn báo thù.