“Ôi, nuôi con trai còn không bằng nuôi một con rắn đâu. Rắn trắng à, ông già này đã coi cậu như cháu trai nhỏ nhà mình rồi, nếu cậu có thể mở miệng gọi tôi một tiếng thì thật quá tốt.”
Nhìn bộ dạng than thở của ông cụ họ Lý, trong lòng rắn trắng cảm thấy rất khó chịu.
Dưới góc nhìn của nó, con trai của ông cụ chính là một đứa con vong ơn bội nghĩa.
Từ nhỏ, đứa trẻ này không hề gọi ông ấy một tiếng “cha” nào. Giờ đây, mỗi tháng, anh ta chỉ hận không thể hút khô hết sạch máu của lão Lý. Thế nhưng, thái độ của anh ta lại giống như lão Lý còn mắc nợ anh ta vậy.
Thằng nhóc đó cũng không thử nghĩ lại xem, tiền học, tiền sinh hoạt, tiền đi chơi với bạn gái của anh ta là do ai cung cấp.
Ông cụ họ Lý này cũng giống như một cái chày gỗ vậy, cứ ngây ngốc để mặc cho anh ta lợi dụng ông ấy.
Nó vừa nghĩ trong bụng rằng, chuyện của con người thật sự rất nhàm chán, nhưng lại thường xuyên ngậm một ít dược liệu lâu năm từ trên núi xuống và đặt ở trước cửa cho ông cụ họ Lý cầm đi bán.
Nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của ông cụ, nó biết rằng ông ấy chắc hẳn cũng đã đoán được.
Một ngày nọ, ông cụ họ Lý trầm mặc ngồi ở trước bậc thềm trước cửa căn nhà rách nát của ông ấy rồi khô cằn nói:
“Rắn trắng à, tôi phải vào thành phố một chuyến rồi. Con trai nhà tôi muốn kết hôn với bạn gái của nó nên phải mua một căn nhà trong thành phố thì mới có thể xây dựng gia đình được.”
“Nhưng mà, tôi không có nhiều tiền như vậy, cho nên tôi phải vào thành phố để kiếm…”
“Tôi biết cậu không phải là một con rắn bình thường, cậu có thể hiểu được lời nói của con người.”
Rắn trắng nghĩ thầm trong lòng: “Quả nhiên cũng đến rồi sao.”
Khi nó được một con người cứu thì nó cũng đã thừa nhận một phần ân tình và Nhân Quả rồi. Chỉ cần yêu cầu của ông cụ họ Lý này không quá đáng thì nó cũng không phải là không thể đồng ý.
Dù sao, nó cũng nên quay trở về trong núi, coi như thực hiện xong yêu cầu thì mối duyên phận bất ngờ giữa nó và ông cụ cũng sẽ chấm dứt.
Nhưng mà, nó lại nghe thấy lão Lý nói:
“Những động vật sống trong núi muốn tu hành xuất đạo thì chắc hẳn cực kỳ khó khăn, đúng không? Tôi không cần cậu phải báo đáp ân tình gì cả, đừng phá hủy tu vi của mình.”
“Tôi coi cậu cũng giống như cháu trai nhỏ nhà mình vậy, tôi mong ngóng cậu sẽ sống tốt, cũng hy vọng cậu sẽ tu thành thần tiên để hưởng thụ sự trường sinh bất lão.”
Trong lòng rắn trắng cảm thấy chấn động, có chút khó tin nhìn về phía ông cụ họ Lý.
Trên khuôn mặt già nua và đen nhẻm kia có một đôi mắt đã đục ngầu. Nụ cười của ông ấy khiến cho làn da trên khuôn mặt nhăn nheo lại, không hề đẹp đẽ gì nhưng ánh mắt của ông ấy lại vô cùng ấm áp.
Tại khoảnh khắc kia, rắn trắng cảm thấy gông xiềng nào đó luôn bó buộc xung quanh thân thể của nó đã bị nứt vỡ.
Sự chúc phúc và hy vọng đến từ một con người bình thường đã âm thầm trợ giúp nó gia tăng khả năng độ kiếp thành công.
Ông cụ họ Lý lẩm bẩm nói:
“Tôi mong cậu sẽ sống tốt, cũng giống như mong ngóng con trai nhà mình sẽ có tiền đồ rạng rỡ vậy. Nếu một ngày nào đó, cậu thực sự tu thành chính quả thì hãy phù hộ cho cháu trai, cháu gái nhà tôi có thể bình an trưởng thành.”
“Hãy ban phước lành để bọn chúng không trở thành một người nhẫn tâm giống như cha của bọn chúng là được.”
Nói xong, ông ấy lại rít một hơi thuốc rồi lau nước mắt.
Rắn trắng sửng sốt nhìn lão Lý một lúc lâu, sau đó nó gật đầu.
Trong lòng nó nghĩ rằng: “Bản thân nó sẽ ở bên cạnh, giống như anh em trong nhà, để bảo vệ đời cháu nội của lão Lý trưởng thành khỏe mạnh.”
Ngày hôm sau, rắn trắng trở về núi và ông cụ họ Lý cũng rời khỏi vùng núi này đi đến thành phố lớn kia.
Chờ đến vài năm sau, khi nó cuối cùng cũng vượt qua được cửa ải khó khăn nhất, bước vào một ngưỡng cửa mới thì nó nhớ đến ông cụ họ Lý đã gặp ở vài năm trước.
Nó rời khỏi núi và đến thăm căn nhà gỗ kia.
Căn nhà quá rách nát đến mức đã đổ sụp xuống từ lâu mà nó vẫn không thấy lão Lý trở về.
Rắn trắng vừa chờ đợi vừa nhàm chán nghĩ, có lẽ ông ấy đang sống một cuộc sống yên ổn với người con trai mà ông ấy vẫn luôn mong nhớ.
Nhưng mà, vào một ngày nọ ở hai tháng trước, khi rắn trắng đang ngủ gật trong núi thì bỗng nhiên cảm ứng được sự hình thành của một khế ước.
Nó ngẩng đầu nhìn về phía bên ngoài núi, phân ra một phần Linh Giác của mình đi tìm đầu bên kia của khế ước.
Rắn trắng biết rằng, hứa hẹn mà nó đồng ý vào vài năm trước đã bắt đầu có hiệu lực rồi, bởi vì đời cháu nội của ông cụ họ Lý rốt cuộc đã xuất hiện.