Dựa Vào Livestream Huyền Học Trở Thành Đỉnh Lưu Ở Địa Phủ (Dịch Full)

Chương 196 - Chương 196: Liễu Tiên Trả Ơn (1)

Unknown Chương 196: Liễu Tiên Trả Ơn (1)

Cố Chi Tang vừa nói, vừa cẩn thận xem xét kỹ càng hơn.

Sau một lúc lâu, cô mới ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói:

“Nhìn từ tướng mạo của chồng bạn thì anh ta không phải là một người có năng lực hay bản lĩnh gì lớn. Trái lại, anh ta luôn tự xưng tài giỏi nhưng trên thực tế thì chỉ là một bao cỏ.”

“Số tiền mà anh ta tự kiếm được dựa vào hai bàn tay của mình là rất ít. Như vậy, theo lý thuyết, anh ta không thể có bản lĩnh kiếm được tiền mua nhà thông qua đầu tư cổ phiếu cũng như quản lý tài chính.”

Trong ánh mắt càng ngày càng mở to hơn của Tiểu Mã và cha cô ấy, Cố Chi Tang tiếp tục nói:

“Và tôi cũng thấy được một chuyện khá thú vị. Vốn dĩ tuổi thọ của cha chồng bạn sẽ khoảng 70 tuổi, nhưng ông ấy lại qua đời vào năm hơn 50 tuổi. Tuổi thọ mất đi đều đã được chuyển đổi thành tiền tài và chảy vào trong túi của chồng bạn.”

“Tôi đoán rằng số tiền mua căn nhà nhỏ mà anh ta nói rằng kiếm được từ đầu tư cổ phiếu chắc hẳn là lấy từ tuổi thọ của bố chồng bạn.”

Điều khiến cho Cố Chi Tang có chút đau đầu là bởi vì cô không hề có bất kỳ thông tin nào về người cha của người đàn ông họ Lý kia như ảnh chụp, bát tự, chữ viết, v.v…

Do đó, kết quả đẩy quẻ từ đứa con trai cũng chỉ có thể nhìn thấy kết cục của ông ấy, rất khó có thể nhìn thấy được nguyên nhân.

Điều này khiến cho toàn bộ câu chuyện không được hoàn chỉnh.

Đang lúc cô nhíu mày trầm tư suy nghĩ nên thu thập thông tin của ông cụ kia như thế nào thì “Liễu Tiên” luôn đứng sừng sững phía sau Tiểu Mã đột nhiên mở mắt ra. Nó dùng đôi mắt màu vàng đồng nhìn chằm chằm về phía cô.

Một lúc sau, trong miệng của con rắn trắng kia phun ra một đoàn ánh sáng màu huỳnh quang.

Cố Chi Tang hơi sững sờ, nhìn theo đoàn ánh sáng kia di chuyển đến bàn tay của cô. Ngay khi nó vừa chạm vào lòng bàn tay thì cô lập tức thấy thế giới trước mắt ầm ầm xoay chuyển.

Đây là một số ký ức nhỏ lẻ của con rắn trắng kia.

Mấy năm trước, con rắn trắng này đã tu luyện đắc đạo thành Đại Yêu. Nó luôn sống ở núi rừng trong một khoảng thời gian dài, không giao tiếp với thế giới.

Đến ngày độ kiếp thì thật ra con rắn trắng này cũng đã mơ hồ cảm giác được xu thế của Thiên Đạo. Nó biết rằng bản thân có khả năng rất lớn sẽ thất bại nhưng nó vẫn muốn liều mạng thử một lần và kết cục thì đương nhiên là thất bại hoàn toàn.

Ngày đó, trời đổ mưa to, thân thể của nó bị sét đánh đến mức cháy đen thui.

Theo lý thuyết, nó nên tuân theo quy luật của tự nhiên, chết đi vì bị thương quá nghiêm trọng, sau đó thi thể của nó sẽ bị các yêu quái khác trong khu rừng núi đó cắn nuốt.

Nhưng mà, khi mở mắt ra lần nữa thì con rắn trắng này lại phát hiện thân thể của nó đã thu nhỏ lại chỉ lớn bằng một cây gậy gỗ, vảy ở nửa dưới cơ thể đã hoàn toàn bị tróc ra, chỉ còn lại phần thịt đang chảy máu đầm đìa.

Nó đã được một ông cụ loài người cứu.

Đối phương vừa gầy gò vừa đen nhẻm, nhìn qua là biết hàng năm không được ăn uống đầy đủ. Ông ấy vừa vân vê điếu thuốc lá có mùi kém chất lượng trong tay, vừa nói:

“Tôi chưa bao giờ gặp được một con rắn màu trắng như này đâu. Một con rắn đẹp đẽ như này mà lại bị gà rừng mổ nát phần đuôi thế này thì thật sự quá đáng tiếc.”

Vì vậy, mỗi ngày ông cụ họ Lý kia đã nhai một số loại thảo dược để đắp lên miệng vết thương và cái đuôi của nó, bất chấp sự ghét bỏ cũng như phản kháng của con rắn trắng kia.

Bản thân ông ấy chỉ nấu một bát mì cùng cải trắng để ăn qua ngày nhưng hôm nào cũng vất vả đi vào trong núi để bắt gà rừng, chuột đồng rồi nghiền thành thịt nát và bẻ miệng nó ra, đút cho nó ăn.

“Thật là quái lạ, tôi chỉ nghe nói qua mấy người sống trong thành phố lớn bị trầm cảm chứ chưa bao giờ thấy một con rắn không chịu ăn thịt.”

Con rắn trắng: “…”

Dần dần, nó ngạc nhiên phát hiện ra, thân thể bị sét đánh của nó lại khỏe lên từng ngày dựa vào mấy cây thảo dược và thức ăn không hề có chút linh khí nào đó.

Nó cũng không bài xích ông cụ họ Lý nữa. Lần đầu tiên, khi nó ngậm một con thỏ hoang béo tròn đặt ở cửa nhà ông ấy thì ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng của ông cụ họ Lý khiến nó cảm thấy vô cùng khinh bỉ.

Luôn nghe ông cụ họ Lý đó cằn nhằn thì rắn trắng cũng biết ông ấy có một đứa con trai rất tài giỏi nhưng lại không hiếu thảo lắm.

“Con trai của tôi thật sự rất thông minh, có thể thi đậu vào một trường đại học cực kỳ tốt. Người làm cha như tôi thật sự hổ thẹn với con mình. Tôi không có tiền để mua giày hàng hiệu nên thằng bé không thể ngẩng đầu, thẳng lưng trước các bạn học cùng lớp…”

“Nếu thằng bé không muốn nhận người cha này thì tôi cũng có thể hiểu được, nhưng trong lòng tôi vẫn luôn rất khó chịu. Tôi muốn kiếm thêm nhiều tiền để có thể lấy vợ cho thằng bé.”

“Nếu như vậy thì về sau khi có thêm cháu trai và cháu gái thì chắc thằng bé sẽ chịu để bọn trẻ gọi tôi một tiếng {ông nội}, đúng không?”

“Thằng bé đang quen một cô bạn gái rồi, là một cô gái ở thành phố lớn! Bây giờ tôi phải gửi cho thằng bé năm nghìn đồng một tháng, thật sự quá đau đầu mà, đều là do tôi không có bản lĩnh…”


Bình Luận (0)
Comment