Ước chừng khoảng năm phút sau, nhân viên công tác phụ trách Bạch Từ mới nhìn thấy anh ấy xuất hiện, đang đi ra từ một con đường nhỏ từ phía bên kia.
Nhân viên vội vàng nghênh đón: “Anh Bạch Từ, anh không sao chứ?”
“Không sao…”
“Vậy là tốt rồi. Sau này, anh có đi đâu thì trước tiên hãy nói với tôi một tiếng. Nếu không chúng tôi cũng không có cách nào để liên lạc với anh cả.”
“Đúng rồi, dựa theo thứ tự được sắp xếp trước trong kịch bản thì bây giờ đã đến lượt anh tham gia lần giúp đỡ thứ hai rồi. Nhưng bây giờ đã có thí sinh khác thay anh lên trước, nên anh chờ một lúc rồi đi vào ngay sau lượt của người kia nhé.”
Bạch Từ vẫn còn đang đắm chìm trong sự xấu hổ và bực bội vì mất mặt. Hai tai của anh ấy đỏ ửng lên, buồn bã nói: “Được.”
*
Ở trường quay bên trong, sau khi Từ Phú nói ra hai người là một đôi tình nhân thì khán giả trong phòng livestream đều lên tiếng trêu chọc.
Người dẫn chương trình Đại Lưu cũng cố kìm nén ý cười, lập tức nói:
“Thật sự đáng tiếc cho thí sinh số 9, hai người tham gia lần giúp đỡ này là một cặp chị em, không phải là quan hệ người yêu.”
Nụ cười của Từ Phú lập tức cứng đờ, sau đó ông ta đã được nhân viên khách sáo mời rời khỏi hiện trường.
Đại Lưu: “Tiếp theo, xin mời thí sinh số 2 của chúng ta, thí sinh Bạch Từ.”
Trận thi đấu tập thể vào chiều nay được thiết kế đặc biệt để giải quyết các sự kiện thần quái và giải thích nguyên nhân xảy ra cho người trong cuộc.
Do đó, tổ chương trình đã sàng lọc từ trong hàng trăm, hàng nghìn lá thư gửi về và chọn ra một vài trường hợp chân thật và thú vị nhất.
Bọn họ sống rải rác khắp nơi trên cả nước nên tổ chương trình không thể đến từng chỗ trong một tập được. Vì vậy, tổ đạo diễn chỉ có thể mời những người này di chuyển đến địa điểm quay phim đã xác định trước.
Cho nên, nơi này không phải là nhà của hai chị em Tiểu Khê và Tiểu Thành.
Lúc này, có không ít cư dân mạng thích gây chuyện và một số khán giả không thích Bạch Từ bắt đầu nói mấy lời không hay.
[Nói thật, tôi không thể thích nổi thí sinh Bạch Từ này. Anh ta chỉ là một tên có ngoại hình bảnh bao mà thôi, cũng không thấy anh ta tài giỏi ở chỗ nào. Nhưng mỗi tập thì chương trình lại cho anh ta nhiều màn ảnh như vậy.]
[Vị thí sinh này ngoại trừ biết triệu hồi con nhím ra thì không có năng lực đặc biệt gì khác. Bây giờ, hai người đến xin giúp đỡ cũng không phải là người địa phương nên cho dù anh ta có gọi ra con nhím bản địa thì chắc hẳn chúng nó sẽ không biết gì đâu, ha ha ha.]
Nhưng mà, Bạch Từ vừa bước vào thì đã mím môi nhìn về phía Tiểu Thành và nói: “Bạn đang bị bệnh.”
“Bây giờ, trên cơ thể của bạn chỉ còn sót lại di chứng nhưng chắc hẳn trước đó, bạn đã bị bệnh cực kỳ nghiêm trọng, bị sốt cao, viêm nhiễm, v.v…”
“Bạn bị nghiêm trọng đến mức đã rơi vào hôn mê, hơn nữa thân thể cũng bắt đầu mất nước. Tôi còn cảm thấy trên người bạn còn sót lại năng lượng của một số chú thuật chữa bệnh, chắc hẳn bạn đã tự tìm được người chữa trị cho mình.”
Hai chị em đều lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, cùng gật đầu nói: “Đúng là như vậy!”
Người thanh niên đang đứng trước mặt này đã miêu tả lại y hệt các triệu chứng xảy ra trên người của em trai nhà cô ấy cách đây không lâu, không hề sai chút nào.
Tiểu Khê nói: “Em trai của tôi đã bị rơi xuống nước vào khoảng hai tuần trước. Sau khi được cứu lên bờ thì giống như vị đại sư này đã nói, em ấy cảm thấy cả người rét run.”
“Lúc về nhà, tôi đã nhanh chóng bảo em trai đi tắm nước nóng và nấu trà gừng cho thằng bé uống. Tuy nhiên, vào đêm hôm đó, thằng bé vẫn bị sốt cao.”
“Lúc đó, ý thức của Tiểu Thành không còn được tỉnh táo lắm. Tôi gọi thằng bé nhiều lần nhưng nó hoàn toàn không có phản ứng gì, chỉ nằm ở trên giường không ngừng ho khan, toàn thân nóng như lửa đốt vậy.”
“Không những thế, thằng bé còn đổ mồ hôi như mưa, khiến tóc tai và chăn gối ướt đẫm!”
Vào thời điểm đó, cô ấy thật sự cảm thấy rất sợ hãi, sợ em trai bị viêm phổi hoặc bị bệnh nặng gì đó.
Nhưng không may thay, thời gian lúc đó cũng khá muộn rồi, hai chị em lại đang ở quê, nằm sâu trong vùng núi. Ở nơi này chỉ có một vài tuyến xe buýt cố định chạy từ trong núi lên đường quốc lộ.
Cho dù bây giờ cô ấy muốn đưa em trai đến bệnh viện để chữa trị thì cũng phải lăn lộn mất khoảng từ một đến hai giờ đồng hồ.
Tiểu Khê: “Sau đó, có một bác gái nhà hàng xóm đã nói với chúng tôi rằng, trong thôn có một vị bà bà cực kỳ linh nghiệm.”
“Lúc bình thường, có người nào trong làng đau đầu, nhức óc hoặc mắc một số căn bệnh nhỏ thì luôn tìm đến bà ấy và đều được chữa trị khỏe lại.”
“Bác gái đó bảo bọn tôi có thể mời bà ấy đến thử xem nên tôi đã chạy đi mời vị bà bà đó đến nhà.”
“Bà ấy vừa đến thì đã nói luôn em trai nhà tôi bị đụng phải quỷ, bị thứ gì đó bám theo…”
Bạch Từ nghe đến đây thì cũng gật đầu nói: “Đúng vậy, trên người của bạn nam này có hơi thở của Âm Linh và cũng không phải vô duyên vô cớ bị bệnh.”
Tiểu Khê tiếp tục nói: “Sau đó, vị bà bà kia đã đốt một số lá bùa rồi rắc tro giấy lên trên người của Tiểu Thành, nói rằng dùng để trừ tà.”
“Sau đó, bà ấy lại đun một bát canh thuốc và đút hết cho thằng bé. Không bao lâu sau, cơ thể của thằng bé không còn sốt cao như lúc trước nữa.”
“Đại sư, ngài vừa nói rằng em trai nhà tôi vẫn còn di chứng sao?!”
Hai chị em vẫn luôn nghi ngờ điểm này.
Đêm đó, nam sinh kia uống xong bát thuốc của bà cốt kia thì quả nhiên đã hạ sốt và tiêu viêm. Nhưng sau đó, anh ấy lại cảm thấy sức khỏe của bản thân không còn tốt như trước.
Anh ấy luôn có cảm giác ngứa ngáy trong cổ họng, thỉnh thoảng còn không thể kiểm soát được bản thân muốn ho khan vài cái.
Bọn họ cũng đã đến bệnh viện để kiểm tra nhưng không phát hiện ra điều gì. Bác sĩ đã nói rằng có thể là do lúc trước anh ấy đã bị nhiễm lạnh nghiêm trọng nên bây giờ đang bị cảm nhẹ.