Sau khi nghe thấy lời nói khẳng định từ phía Tuân Dĩ Khuynh, Tiểu Khê đã biết được chuyện bởi vì bản thân nên em trai mới bị Thủy Quỷ bám theo. Do đó, cô ấy càng thêm tự trách mình.
Tiểu Thành sờ đầu cô ấy rồi an ủi:
“Chị à, chị khóc gì vậy? Không phải em vẫn chưa gặp chuyện gì sao? Nếu chúng ta đã đến tham gia chương trình này và bên này có nhiều đại sư lợi hại như vậy thì chắc chắn sẽ có cách để giải quyết ác quỷ kia thôi!”
Sau khi ổn định lại cảm xúc của mình, Tiểu Khê nói:
“Hai chị em chúng tôi đã nhiều năm không về quê thăm ông bà. Bây giờ, ngay cả người trong thôn cũng nhiều khi không quen biết.”
“Trước khi dự định ra bờ sông đi dạo thì chúng tôi cũng không ngờ rằng sẽ gặp phải loại chuyện này. Làm sao chúng tôi có thể biết được dòng sông trong thôn lại có một số điều cấm kỵ như vậy chứ?”
Hóa ra, sau khi bọn họ rời khỏi ngôi làng thì quả thật đã có người trong thôn chết đuối ở dòng sông này.
Là một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông đó khi còn sống cũng là một tên đầu trộm đuôi cướp có tiếng ở trong vùng. Ông ta không có học vấn, không có nghề nghiệp, chỉ thích uống rượu và thường xuyên đánh đập vợ con.
Thỉnh thoảng, ông ta còn hay đùa giỡn một số cô gái trong thôn khiến cho tất cả mọi người cực kỳ chán ghét.
Một đêm nọ, ông ta không quan tâm đến lời khuyên can của người nhà, cứ chạy đến nhà của một vài người bạn cũng không tốt lành gì ở thôn bên cạnh để uống rượu.
Kết quả, khi ông ta uống say khướt rồi thì lại đi đường tắt để về nhà, đi ngang qua bãi đất gần bờ sông. Lúc đó, ông ta mới đi đến giữa đường thì trời đột nhiên nổi gió to. Bùn đất ở ven bờ sông vừa lầy vừa trơn mà trời thì đã đen kịt.
Kết quả, con ma men kia trượt chân một cái, vấp phải tảng đá to đang bị bùn đất vùi lấp chỉ lộ ra một nửa và ngã ngửa ra đất.
Đầu của ông ta đập thẳng vào một hòn đá có cạnh khá sắc nhọn.
Sau nửa đêm, trời mưa rất to, mực nước sông cũng dâng cao hơn và đã cuốn thi thể của con ma men kia vào lòng sông.
Do đó, không ai biết chính xác ông ta đã chết vào lúc nào.
Bởi vì ông ta thường xuyên chơi bời lông bông ở bên ngoài, hay uống rượu và đánh bài. Có đôi khi, ông ta còn chạy đi lang thang ở thị trấn trên thành phố. Mỗi lần như vậy, ông ta sẽ mất tích khoảng ba đến bốn ngày.
Người trong nhà cũng không dám quản lý chuyện này, bởi vì nếu nói gì thì sẽ bị ông ta đánh mắng và chửi bới. Cho nên, dù ông ta không về nhà thì cũng không có ai đi tìm ông ta cả.
Mãi đến khi ông ta biệt tăm khoảng năm đến sáu ngày thì người trong nhà mới cảm thấy có chút kỳ lạ.
Sau khi người nhà gọi điện cho mấy người bạn kia thì mới biết được, con ma men kia không hề ở cùng với bọn họ, ông ta đã về nhà từ vài ngày trước rồi.
Lúc này, người nhà mới huy động dân làng cùng nhau đi tìm kiếm. Cuối cùng, bọn họ đã tìm thấy thi thể của người đàn ông kia ở đầu bên kia của con sông, ở một chỗ không có thôn xóm lân cận.
Thi thể đã ngâm trong nước gần một tuần, sau đó mới trôi dạt vào khu nước cạn gần bờ sông. Bây giờ thi thể đã trương phềnh lên, sưng to và thối rữa đến mức không thể nhìn rõ được bộ dạng ban đầu.
Phần thịt tiếp xúc với không khí đang lúc nhúc bò đầy rắn rết và côn trùng, còn những bộ phận ngâm dưới nước đã bị cá và các sinh vật trong nước rỉa sạch.
Nhìn vào tình trạng kinh khủng của thi thể, những người dân trong thôn cũng không dám xuống nước để vớt xác lên.
Cuối cùng, gia đình của con ma men kia đành phải trả một nghìn đồng cho một thôn dân có lá gan lớn để đi xuống nước, vớt xác lên.
Ai ngờ được rằng, sau khi vớt được thi thể của ông ta lên thì không bao lâu sau, người kia đã bắt đầu gặp chuyện xui xẻo, bị ốm khá nặng.
Ông ấy phải mời bà cốt đến nhà khám bệnh và tiêu mất tám trăm đồng. Điều này khiến cho người kia cảm thấy vô cùng hối hận vì đã mất công mà còn bị liên lụy.
Sau đó, những đứa trẻ trong thôn lúc chơi đùa ở gần bờ sông đã nhìn thấy một số đồ vật như bóng cao su, đồ chơi đang trôi nổi trên mặt nước. Có đôi khi, có người đi nạo bùn bắt cá chạch lại đột nhiên bất thình lình bị trượt chân, suýt nữa ngã xuống sông.
Dần dần, trong thôn bắt đầu lan truyền tin đồn rằng con ma men kia đã chết rồi nhưng không cam lòng, vẫn còn đang ở trong nước muốn quấy phá và hãm hại người sống!
Trong khoảng thời gian ngắn sau đó, người trong thôn nhìn thấy con sông kia sẽ cảm thấy cực kỳ sợ hãi, mọi gia đình trong thôn đều không dám để cho con cái nhà mình đến gần con sông đó.
Cuối cùng, vẫn là bà cốt trong thôn đứng ra giải quyết chuyện này.
Bà ấy nói: “Người chết khi còn sống là một người tàn nhẫn và hung ác. Ông ta đã chết đuối trong nước nên oán khí cũng lớn hơn bình thường.”
“Hơn nữa, ông ta không có cảm tình gì đối với bà con thôn xóm nên muốn tìm một người trong thôn để thay thế ông ta trở thành Thủy Quỷ!”
“Trẻ em vốn dĩ khá yếu ớt nên cũng là đối tượng dễ bị nhắm đến. Về sau, ai muốn xuống nước đều phải mang theo một dây khóa mệnh buộc vào cổ chân mỗi người.”
“Dây khóa mệnh” chính làm một sợi dây thừng màu đỏ, là một phương pháp dùng để ngăn chặn việc bị Thủy Quỷ câu mệnh.
Tương truyền, nếu buộc một sợi dây thừng màu đỏ vào cổ chân thì có thể khiến cho Thủy Quỷ không thể đến gần bạn.