Sau khi mọi người trong thôn nghe theo lời bà cốt thì quả nhiên không còn đứa trẻ nào bị sặc nước nữa. Vì vậy, mỗi hộ gia đình đều dặn dò con cháu trong nhà không được cởi bỏ sợi dây thừng đỏ kia.
Đồng thời, khi có một đứa trẻ mới được sinh ra thì người trong nhà cũng sẽ buộc luôn một sợi “dây khóa mệnh” vào cổ chân đứa bé.
Mặc dù những đứa trẻ trong làng đều đã được nghe kể về chuyện có Thủy Quỷ dưới sông nhưng bọn chúng còn nhỏ tuổi, hơn nữa cũng rất to gan.
Mỗi khi gặp phải hiện tượng “Thủy Quỷ nâng cân” thì bọn chúng không hề bỏ chạy mà còn đứng trên bờ sông chửi bới và nhổ nước bọt.
Nghe đến đây, Tuân Dĩ Khuynh lập tức nói:
“Theo như lời kể của hai người thì con Thủy Quỷ kia vốn dĩ khi còn sống đã là một người hung ác, sau khi chết lại trở thành một con quỷ có oán khí sâu đậm.”
“Hơn nữa, quanh năm nó vẫn luôn dụ dỗ dân làng nhưng không thể thành công, lại còn bị người dân trong thôn cười đùa và chế nhạo nên tất nhiên oán hận của nó càng sâu sắc hơn.”
“Mãi mới kiếm được một nữ sinh không biết chuyện để lôi kéo xuống mà lại bị bạn nam này phá ngang thì làm sao nó không oán hận bạn nam này được chứ?”
“Bây giờ có phải bạn thường xuyên không thể ngủ ngon vào buổi tối, dễ đổ mồ hôi và cơ thể cảm thấy mất hết sức lực, đúng không?”
Tiểu Thành gật đầu liên tục:
“Đúng vậy, kể từ khi rời khỏi thôn, tôi đều gặp ác mộng vào mỗi đêm, bị hoảng sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh, trên người cũng có cảm giác nhớp nháp, cực kỳ khó chịu.”
“Hơn nữa, tôi luôn cảm thấy có thứ gì đó luôn nhìn chằm chằm vào mình ở trong giấc mơ…”
Tuân Dĩ Khuynh gật đầu: “Vậy thì đúng rồi, hai người đã xuống nước vì bị “Thủy Quỷ nâng cân” hấp dẫn. Do đó, nó đã đánh dấu được bạn, cũng chính là dấu bàn tay ở mắt cá chân kia. Như vậy, nó sẽ có thể đi ra khỏi lòng sông và tìm đến bạn để đòi mạng.”
“Con Thủy Quỷ kia bây giờ không ở bên cạnh bạn, chắc hẳn cũng biết bạn muốn tìm người đến giải quyết nó nên tạm thời đã trốn đi rồi.”
Tiểu Khê vội vàng hỏi: “Vậy chúng tôi phải làm gì bây giờ, đại sư Tuân? Chẳng lẽ cần phải đi đốt vàng mã để xin lỗi nó và giảm trừ tai họa hay sao?”
Tuân Dĩ Khuynh hừ lạnh một tiếng: “Tất nhiên không cần rồi. Tà vật hãm hại con người vốn dĩ đã vi phạm pháp tắc của trời đất.”
“Tôi sẽ thay các bạn cắt đứt liên hệ với con ác quỷ kia, về sau các bạn sẽ không phải chịu đựng sự quấy rầy từ nó nữa.”
“Nếu nó còn dám dây dưa, lại tìm đến hai người, hoặc là quay về quấy phá, hãm hại người khác trong thôn thì Nhất Nguyên Quan chúng tôi sẽ ra tay diệt trừ nó!”
Nói xong, ông ta lật cổ tay rút kiếm ra, lại từ trong tay áo lấy ra hai lá bùa, sau đó bắt đầu niệm “Chú Trảm Tà”:
“Tai họa tiêu trừ, diệt trừ tai ương. Hung thần ác quỷ, không dám gây sự. Người thuận theo sẽ sống, người đối nghịch sẽ chết…”
Khi giọng nói càng lúc càng lớn hơn, ông ta cũng ném hai lá bùa trong tay lên và dùng mũi kiếm đâm xuyên qua chúng, chỉ thẳng vào mặt của Tiểu Thành.
Tiểu Thành bị hoảng sợ, không tự chủ được lùi về phía sau vài bước.
Anh ấy cảm thấy có một luồng gió mạnh thổi thẳng vào mặt mình, dường như có thứ gì đó đang bị bóc ra khỏi thân thể.
Ngay lúc này, Tuân Dĩ Khuynh cũng lộ ra vẻ mặt nghiêm túc: “…Thiên phù khắp nơi, vĩnh đoạn điềm xấu. Thượng Đế có lệnh, sắc trảm tà yêu. Hỏa Linh chấn động, ma mỵ tiêu vong. Lập tức tuân lệnh!”
Sau khi câu cuối cùng của “Chú Trảm Tà” vang lên thì đầu mũi kiếm chỉ còn cách chóp mũi của Tiểu Thành một khoảng bằng nửa đốt ngón tay mới vững vàng dừng lại.
Tuân Dĩ Khuynh thu kiếm về rồi thở ra một hơi:
“Tôi đã phá bỏ liên hệ Thủy Quỷ quấn thân cho các bạn rồi. Về sau, nó sẽ không thể làm gì ảnh hưởng đến các bạn nữa.”
Tiểu Thành sờ trên người, sau đó lại vén ống quần lên nhìn thử và vô cùng ngạc nhiên kêu to: “Đại sư thật là thần kỳ, dấu tay trên mắt cá chân của tôi đã nhạt hơn rất nhiều!”
Người quay phim vội vàng đến gần, để cho camera có thể quay được rõ ràng cảnh đó.
Mọi người đều đã thấy vết bầm màu xanh tím còn hiện lên rất rõ ràng vào lúc nãy mà chỉ sau mười phút ngắn ngủi đã trở nên khác hẳn. Bây giờ, trên làn da của Tiểu Thành chỉ còn lại một ít dấu vết mờ nhạt.
Tất cả người xem xung quanh đều bị chấn động, số lượng bình luận được gửi lên cũng tăng vọt:
[Đại sư Tuân trâu bò! Đã lập tức giải quyết luôn chuyện Thủy Quỷ quấn thân này. Xem ra các thí sinh đằng sau không còn chuyện gì để làm rồi.]
[Lúc trước, khi xem các đại sư ở mùa trước làm pháp sự thì tôi ở cách một màn hình cũng cảm thấy vô cùng buồn cười, bởi vì thật sự trong quá khôi hài. Tuy nhiên, lúc Tuân Dĩ Khuynh làm pháp sự thì tôi không dám thở mạnh luôn, đúng là tu sĩ chính phái!]
[Lần trước có mấy người nói rằng năng lực của Tuân Dĩ Khuynh chỉ đáng xếp hạng hai thôi. Bây giờ chắc hẳn đều bị đánh sưng hết mặt rồi, phải không? Ai dám nói thân thủ và kiếm pháp này không lợi hại chứ?]
[Mẹ của tôi ơi, dấu vết hình bàn tay kia thật sự đã mờ đi rất nhiều đấy. Chuyện này thật quá thần kỳ rồi!]
[…]
Trong khi khu vực bình luận vẫn còn đang bàn tán sôi nổi thì thí sinh số 3 – lão Tăng cùng thí sinh số 9 – Hòa Mị Đồ đã lần lượt bước vào. Bọn họ đều cảm nhận được một ít hơi thở của Âm Linh trên người của Tiểu Thành.
Tuy nhiên, bởi vì Tuân Dĩ Khuynh đã cắt đứt liên kết của con Thủy Quỷ kia cho nên bọn họ cũng không thể nhìn thêm được gì.