Đúng lúc này, Cố Chi Tang cũng mở miệng nói. Cô cũng không lập tức chọc thủng lời nói dối của Tiểu Thành mà chỉ nhìn tướng mạo của hai chị em rồi nhận xét:
“Tôi thấy khuôn mặt của hai chị em bạn rất bằng phẳng, từ huyệt Thiên Đình đến huyệt Biên Thành có một đường nối liền, đây là sự kết nối giữa Trung Hòa và Phúc Đường. Nói theo cách khác, nếu xem tướng mạo từ 12 cung vị thì đó chính là cung Phụ Mẫu và cung Phúc Đức.”
“Hai cung này bằng phẳng và trống trải, hơn nữa, đường Phụ Mẫu cũng không còn rõ ràng. Điều này chứng tỏ cha mẹ của hai người đã qua đời từ khi hai người còn rất nhỏ.”
“Chuyện này cũng khiến cho tình cảnh của hai người ở thời niên thiếu không được tốt lắm, không được hưởng phúc nhiều.”
Hai chị em không ngờ rằng cô lại đột nhiên nhắc đến cha mẹ mình nên biểu cảm của bọn họ đều hơi giật mình.
Cố Chi Tang vươn đầu ngón tay ra, chỉ vào huyệt Thái Dương của mình rồi nói:
“Có ai đã từng nói với hai người rằng, mép tóc ở nơi này của hai người có vẻ rậm rạp hơn người bình thường, cũng mọc khá lộn xộn hay không?”
“Rất nhiều người từng nói như vậy…”
Tiểu Khê gật đầu nói: “Tôi và em trai đều có đường chân tóc thấp từ nhỏ, nhưng ở phần mép tóc lại mọc ra những sợi tóc nhỏ và mảnh như lông tơ.”
“Tóc của em trai nhà tôi là tóc ngắn nên nhìn không rõ ràng nhưng khi tôi buộc tóc lên thì phần tóc tơ này lộ khá rõ. Có đôi khi tóc bị xù lên thì nhìn khá lộn xộn nên tôi cũng không thích chúng lắm.”
Cố Chi Tang hơi nhếch khóe môi dưới lên: “Chỗ đó được gọi là Thiên Thương Vị, hay bình thường người ta hay gọi là cung Thiên Di.”
“Chỗ cung Thiên Di của hai người có rất nhiều tóc con, mọc sole không đồng đều, chứng tỏ khi còn nhỏ, các bạn thường xuyên phải thay đổi chỗ ở, hoặc là ăn nhờ ở đậu, hoặc là phải trôi dạt khắp nơi.”
“Đây cũng là trải nghiệm khổ sở nhất trong lòng của hai người, cho nên mới hội tụ và hiển thị trên cung Thiên Di của hai bạn.”
“Bởi vì trải nghiệm khó khăn này nên hai chị em các bạn mới phải rời xa quê hương, cũng cảm thấy rất chán ghét khi phải trở lại nơi đó và gặp mặt những người kia. Tôi nói có đúng không?”
Sau khi im lặng một lúc lâu, Tiểu Khê mới cười khổ một tiếng rồi nói: “Tuy rằng tôi không biết đại sư Cố nhắc đến câu chuyện trong quá khứ này để làm gì nhưng ngài đã nói đúng tất cả rồi.”
“Thật ra, lúc còn nhỏ, nhà của chúng tôi cũng khá giàu có. Cha mẹ của chúng tôi đã thuê một cửa hàng mặt tiền trên huyện để mở một quán mì.”
“Tuy rằng không có đủ tiền để mua nhà trên huyện nhưng cũng không cần lo lắng chuyện ăn uống. Gia đình chúng tôi là những người có điều kiện tốt nhất trong toàn bộ thân thích cùng dòng tộc.”
Trong ký ức của Tiểu Khê, cô ấy và em trai mỗi ngày đều sẽ có hai hoặc ba đồng tiền để tiêu vặt. Vào ngày lễ tết cũng có nhiều quần áo và đồ chơi mới hơn tất cả trẻ em trong thôn.
Nhưng mà, tất cả đã kết thúc bởi vì một tai nạn ngoài ý muốn.
“Khi tôi chín tuổi còn em trai tôi năm tuổi, cha mẹ tôi đã gặp tai nạn khi cùng đi ra ngoài nhập hàng hóa. Cả hai người đều không may qua đời.”
“Lúc sau, hai đứa trẻ chúng tôi đã được những người lớn trong cùng dòng tộc đón về nhà, thay phiên sống ở nhà các chú, các dì.”
“Chúng tôi giống như một quả bóng đá, cứ ở ba tháng trong nhà này, lại ở nửa năm tại nhà kia. Chắc không cần tôi phải miêu tả chi tiết về cuộc sống ăn nhờ ở đậu đó thì mọi người cũng có thể tưởng tượng ra được.”
“Tóm lại, chúng tôi luôn phải nhìn sắc mặt của người lớn trong dòng tộc để sống. Sau đó, tôi tốt nghiệp trung học và đã dẫn em trai rời khỏi nơi đó.”
Tiểu Khê kể lại câu chuyện này với vẻ mặt khá lạnh nhạt. Hiển nhiên, cô ấy cũng có mâu thuẫn sâu sắc với thân thích ở quê nhà.
Cô ấy bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, quay phắt đầu lại nhìn về phía em trai: “Em, đừng nói với chị rằng, bởi vì những chuyện trước kia nên em đã làm ra chuyện gì bất kính trong lễ tang của ông cố nội đấy chứ?”
Lần này, Tiểu Thành mím chặt môi, không nói lời nào.
Anh ấy đã bị khơi gợi ký ức và nhớ lại một vài kỷ niệm không tốt. Khi hồi tưởng lại những đau khổ đã phải chịu đựng trước kia, anh ấy căm hận nói:
“Sao có thể gọi những người đó là thân thích được? Họ đã đối xử với chúng ta như thế nào sau khi cha mẹ qua đời chứ? Đó là việc mà một con người có thể làm được sao?”
“Bọn họ còn không sợ bị cha mẹ chọc cột sống sau khi chết, cũng không sợ bị báo ứng thì em có cái gì mà phải sợ!”
Lời nói này gần như đã gián tiếp thừa nhận rằng, đúng là anh ấy đã làm chuyện gì đó trong lễ tang.
“Em!” Tiểu Khê tức giận đến mức trợn tròn mắt, hung hăng vỗ hai cái vào vai của em trai:
“Không phải chị đã nói với em là chúng ta chỉ khách sáo làm đúng lễ phép thôi sao? Về sau sẽ không còn qua lại gì với nhau nữa. Sao em lại không nghe lời như thế chứ!”
“Nếu em còn nhận người chị này thì hãy thành thật nói cho chị nghe xem, rốt cuộc em đã làm cái gì? Nếu không thì chị coi như không có đứa em trai như em.”