Chuyển biến bất ngờ này khiến cho các khán giả theo dõi livestream cũng không hiểu ra sao.
Chẳng mấy chốc, không ít khán giả sống ở tỉnh Quý và biết về tập tục mai táng này đã tự động phổ cập kiến thức cho mọi người.
Hơn nữa, các nhân viên trong tổ đạo diễn cũng rất nhanh nhẹn tìm ra được các thông tin liên quan và gửi lên trên phòng livestream.
Hóa ra, ở tỉnh Quý, mỗi khi trong nhà có người lớn tuổi có địa vị cao trong dòng tộc qua đời thì các con cháu sẽ phải thực hiện nghi lễ nhiễu quan.
Phong tục ở mỗi vùng trong tỉnh thì sẽ có một chút khác biệt nhưng hai công việc chính là “rải hoa” và “nhiễu quan” thì gần như giống nhau.
Trước đây, nghi lễ này còn được gọi là “đả nhiễu quan”.
Một ngày trước khi chôn cất người đã khuất, người nhà sẽ mời Âm Dương Sư ở lân cận đến nhà để tiến hành nghi thức niêm phong quan tài.
Sau khi đã niêm phong xong, Âm Dương Sư sẽ đi đằng trước, sau đó tất cả con cháu trong nhà sẽ xếp hàng theo thứ tự từ lớn đến nhỏ, rồi nối tiếp nhau đi một vòng xung quanh quan tài của người đã khuất.
Nghi lễ đầu tiên được gọi là “nhiễu quan”, trong khi thực hiện thì các thế hệ con cháu sẽ đi theo người dẫn dắt để đi vòng quanh quan tài.
Hoặc là sẽ cầm chuông để vừa đi vừa rung, kèm theo khóc tang và nhạc đưa tang.
Hoặc là để cho con trai cả và con trai thứ, một người cầm cờ gọi hồn, một người bê bài vị. Sau đó, các con cháu trong nhà sẽ thắp một nén hương, đi vòng quanh quan tài rồi bái một lễ hướng về người lớn đã khuất…
Tại một số nơi thì phải đi ba vòng hoặc là năm vòng, cũng có một số nơi thì phải đi vòng quanh khoảng mười hai vòng.
Nghi lễ này là để thể hiện sự quyến luyến của các thế hệ con cháu trong gia đình đối với người đã khuất, cũng như bày tỏ sự tôn kính, có ý muốn đưa tiễn người thân lần cuối.
Nghi lễ thứ hai gọi là “rải hoa”.
Sau khi hoàn thành nghi lễ “nhiễu quan”, toàn bộ bạn bè và người thân trong gia đình sẽ ngồi quây quần xung quanh quan tài, nghe theo sự hướng dẫn của Âm Dương Sư hoặc pháp sư để tiến hành nghi lễ “rải hoa”.
Nói chung, trong nghi lễ “rải hoa”, mọi người sẽ hát những bài hát có nội dung ca ngợi chuyện lúc còn sống của người đã khuất, hoặc là chúc phúc cho họ có thể đầu thai sang kiếp khác thuận lợi.
[Tôi cũng là người địa phương ở tỉnh Quý, cũng từng nghe nói về tập tục mai táng này. Nhưng đây chỉ là nghi thức dành cho lễ chôn cất quan tài xuống đất thôi. Bây giờ, đa số mọi người đều lựa chọn hỏa táng nên trong lễ tang cũng không còn nhiều nghi lễ kỳ lạ như trước nữa. Tôi cũng chưa bao giờ được tận mắt chứng kiến nghi lễ “nhiễu quan”.]
[Tôi tôn trọng nghi lễ và văn hóa ở mọi miền tổ quốc, nhưng tôi vẫn muốn hỏi một chút. Hơn nửa đêm mà còn đi xung quanh quan tài và khóc tang thì thật sự mọi người không thấy quá đáng sợ sao? Nếu là tôi thì chắc hẳn đã ngất xỉu luôn khi vừa liếc mắt nhìn một cái rồi…]
[Lần đầu tiên nghe thấy nghi lễ mai táng như này đấy. Tôi cảm thấy tổ chức như vậy khá là long trọng.]
[Cho nên, em trai này đã làm gì vậy?]
Sau khi nghe Cố Chi Tang liệt kê các nghi thức mai táng thì người chị Tiểu Khê cũng mím môi nói:
“Lễ tang của ông cố nội nhà chúng tôi quả thật đã được tổ chức dựa theo nghi lễ truyền thống. Cả đời ông cố chưa bao giờ đi ra khỏi thôn, tuổi cũng cao, là một người có bối phận rất lớn ở dòng tộc.”
“Khi chúng tôi trở về thì một nửa dân làng trong thôn đều đến tế bái, chỉ riêng bữa tiệc mặc áo tang mà đã tổ chức trong ba ngày liền.”
Sau đó, cô ấy quay đầu lại, trừng mắt với em trai rồi nghiêm mặt nói: “Tự em nói đi, em đã làm sai cái gì rồi?!”
Tiểu Thành ấp úng, có hơi chột dạ.
Từ nhỏ Tiểu Thành đã không thích ông cố nội này rồi. Quả thật, anh ấy không hề tình nguyện trở về tham dự lễ tang nên đã làm ra một chuyện để giải tỏa bức xúc.
Nhưng anh ấy làm chuyện đó vô cùng bí mật, và chắc chắc sẽ không có ai biết chuyện này ngoài anh ấy ra.
Một mặt, anh ấy thấy khá xấu hổ khi nói đến chuyện này trước ống kính máy quay, còn mặt khác, anh ấy vẫn còn ôm một ít mơ mộng không thực tế:
“Có lẽ vị đại sư này chỉ đang lừa gạt mình mà thôi, sao cô ấy có thể biết được sự kiện bí mật kia chứ?!”
Nghĩ như vậy nên Tiểu Thành nói: “Em không làm gì cả mà chị. Trong lúc lễ tang diễn ra, chị không cho em cười cũng không cho em làm mặt lạnh.”
“Lúc em giả vờ khóc tang và gọi tên ông cố thì không phải chị đều ở bên cạnh em trong toàn bộ quá trình hay sao? Em có thể làm gì được chứ?”
“Em còn cãi bướng à? Đại sư đã nói là em suy nghĩ kỹ lại đi rồi!”
Thấy em trai còn đang cứng đầu mạnh miệng nên Tiểu Khê lúc này cũng vừa vội vừa tức.