Nhưng dưới góc nhìn của hai chị em thì gia đình của mấy chú thím chỉ trong vài năm ngắn ngủi sau đó, không biết đã “kiếm tiền” từ nơi nào mà có thể xây được một căn nhà mới, mua các thiết bị gia dụng hiện đại.
Số tiền được ông cố giữ lại với mục đích “tiền ăn học trong tương lai của hai chị em” cũng bị các chắt trai, chắt gái khác nhõng nhẽo, năn nỉ, “mượn” đi sạch sẽ.
Ông cố đau lòng các cháu chắt khác, cho nên cam chịu hành động của những người đó, nhưng như vậy đã khiến trái tim của hai chị em trở nên băng giá.
Đến khi Tiểu Khê tốt nghiệp cấp ba, cô ấy đã đạt được thành tích cực kỳ tốt, có thể đi học ở một trường đại học không tồi.
Nhưng mà, khi Tiểu Khê về xin học phí thì một người thím trong nhà lại bảo cô ấy rằng đừng đi học đại học, nói rằng trong nhà đã tìm được một mối hôn sự tốt ở cùng thôn cho cô ấy.
Vị thím kia nói: “Cháu nghĩ rằng chúng tôi còn có tiền để cho cháu đi học đại học sao? Chúng tôi nuôi dưỡng cháu và em trai của cháu lớn đến bây giờ là đã vô cùng có lương tâm rồi.”
“Cháu đừng có nhắc đến chuyện hai trăm nghìn lúc trước nữa. Bây giờ hai trăm nghìn đó có thể làm được chuyện gì chứ? Hơn nữa, cháu là một cô gái, đọc nhiều sách như vậy có ích lợi gì chứ, cuối cùng còn không phải đều sẽ đi gả chồng sao!”
“Đừng chỉ nhìn vào bằng cấp mới học xong trung học của người mà thím đã giới thiệu cho cháu, hãy nhìn vào chuyện nhà của người ta rất có tiền kìa! Chỉ bằng điều kiện của cháu như này, nếu không phải còn trẻ trung, ngoại hình cũng không tệ lắm thì nhà người ta còn chê đấy…”
Nghe xong lời nói của người thím này, Tiểu Khê tức giận đến mức trào nước mắt. Cuối cùng, cô ấy cắn răng dẫn em trai nhà mình rời khỏi vùng núi kia.
Cô ấy dùng tiền tích góp khi làm việc bán thời gian trong kỳ nghỉ hè, và hỏi mượn thêm tiền của giáo viên cũ hồi trung học mới miễn cưỡng gom đủ tiền thuê nhà và tiền học phí.
Vài năm nay, tiền học phí của cô ấy và Tiểu Thành đa phần đều là tiền đi làm thêm và tiền dạy gia sư của cô ấy.
Nói đến đây, Tiểu Thành đã có chút nghẹn ngào:
“Tôi và chị gái từ lúc đó đến bây giờ chưa được nếm qua mấy miếng thịt nhưng tất cả việc vặt trong nhà đều là do chúng tôi làm. Vậy mà, những người đó lại muốn phá hủy tương lai của chị tôi!”
“Những người như thế vốn dĩ không xứng đáng được gọi là người thân. Tôi cảm thấy cực kỳ ghê tởm bọn họ!”
“Dựa vào cái gì mà khi bọn họ chết rồi còn muốn chúng tôi trở về khóc tang chứ?”
Những người chú thím không biết xấu hổ kia còn lôi chuyện cha mẹ bọn họ đã qua đời ra nói. Không những thế, những người đó còn nói bọn họ không hiếu thảo, đại nghịch bất đạo như vậy thì cha mẹ ở dưới Suối Vàng sẽ bị tổ tông mắng mỏ.
Cho nên, bọn họ mới không thể không trở về tham gia lễ tang kia.
Cố Chi Tang nói: “Vì vậy, trong lòng của bạn kỳ thật vẫn luôn oán hận bọn họ. Bạn chán ghét tất cả những người thân thích này và sự căm thù đó đã đạt đến đỉnh điểm vào buổi đêm làm nghi lễ {nhiễu quan} ngay trước ngày làm lễ mai táng.”
Tiểu Thành chăm chú nhìn cô một lúc, sau đó gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi cảm thấy mỗi người trong đám người bọn họ đều thật sự nực cười và đáng ghét!”
Ở trong ngôi làng tại vùng núi hẻo lánh mà hai chị em đã từng sinh sống, khi thực hiện nghi lễ “nhiễu quan” thì còn có một nghi thức khác phải làm. Đó chính là đặt một chậu bằng đồng đựng tiền tài ở trước quan tài của người quá cố.
Trong quá trình nhiễu quan, các con cháu sẽ được Âm Dương Sư dẫn dắt đi vòng quanh quan tài và trong lúc đó, bọn họ sẽ ném vàng, bạc hoặc là tờ tiền vào trong cái chậu đồng đó.
Nghe nói, nghi thức này là để cầu nguyện cho người đã khuất có thể phù hộ và ban phước lành về tiền tài cho con cháu.
Càng rắc nhiều tiền tài vào trong chậu thì tài vận của bọn họ sẽ càng tốt. Ở địa phương, nghi thức này còn được gọi là “Quay chậu vàng”.
Số tiền được ném vào “chậu vàng” này sẽ được Âm Dương Sư lấy đi 30% coi như là một khoản phí vất vả. Số còn lại sẽ tính như một khoản chi trả cho phí chôn cất quan tài, hoặc là mở tiệc chiêu đãi khách khứa.
Có lẽ, những người đó muốn thể hiện chất lượng cuộc sống tốt đẹp của nhà mình trước mặt toàn bộ dân làng trong thôn, hoặc là thật sự hiếu thuận với ông cố, cũng có thể là do tin tưởng rằng nếu bỏ vào càng nhiều thì tài vận sẽ càng tốt.
Do đó, mỗi nhà của các chú thím kia đều bỏ vào “chậu vàng” không ít tiền bạc.
Có người bỏ sáu nghìn sáu trăm, có người thì bỏ một trăm hai mươi nghìn.
Chỉ cần tính toán sơ qua thì có lẽ Âm Dương Sư kia sẽ lấy được từ một chục đến hai chục nghìn tiền làm pháp sự!