Các dân làng ở xung quanh đều líu lưỡi vì con cháu gia đình này thật sự có tiền và hiếu thuận với cha ông. Nhưng Tiểu Thành đứng ở bên cạnh nghe thấy điều này thì cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Anh ấy là người đại diện cho nhánh của cha mình nên phải đứng ở vị trí đầu tiên.
Trước mặt anh ấy là Âm Dương Sư đang khua chiêng gõ trống, dẫn dắt bọn họ đi vòng quanh quan tài. Tiểu Thành cảm thấy nghi lễ này thật sự rất nực cười và lố bịch.
Khóe mắt của Tiểu Thành liếc ra phía sau và nhìn thấy các em họ đang cười tươi, liên tục quăng những tờ tiền đỏ au trong tay ra ngoài, rơi lả tả đầy đất. Xung quanh là tiếng nói chuyện ồn ào của dân làng cùng với gia đình mấy người chú.
Anh ấy nhìn vào những khuôn mặt kia và bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ không công bằng.
Dựa vào cái gì mà anh ấy và chị gái mỗi ngày phải mệt mỏi làm việc gần chết mới có thể tạm sống sót. Mà số tiền do cha mẹ anh ấy dùng mạng sống để đổi lấy lại bị những người thân thích này lấy đi tiêu xài phung phí, xây nhà và hưởng thụ chứ?
Khi hai chị em còn đang cực khổ làm việc để cố gắng gom góp đủ học phí sang năm thì những người này đang tặng không cho Âm Dương Sư mấy chục nghìn.
Sự tức giận trong lòng Tiểu Thành sục sôi mãnh liệt, vào thời khắc đó, có một ý tưởng nảy sinh trong đầu của anh ấy.
“Tôi đã lấy tiền trong cái chậu đó.”
Sau khi nói ra, dường như tảng đá vô hình luôn đè nén trong lòng anh ấy đã được giải tỏa.
Tiểu Thành cười khổ một tiếng: “Tôi biết làm như vậy chính là trộm cắp, là không biết xấu hổ, nhưng tôi cũng cảm thấy bản thân không hề làm sai gì cả. Đó là tiền mua bằng mạng sống của cha mẹ chúng tôi! Tôi xứng đáng có được chúng.”
Tiền ở trong “chậu vàng” phải được giữ nguyên trong chậu và đặt ở đằng sau quan tài một đêm. Do đó, vào hai giờ lúc rạng sáng, Tiểu Thành đã đứng đậy đi về phía linh đường.
Trong linh đường tối đen như mực, quan tài được đặt ở chính giữa khiến cho quang cảnh nhìn vô cùng âm u. Trong lòng của anh ấy cũng có chút sợ hãi nhưng vẫn cắn răng đi ra phía sau quan tài.
Tiểu Khê: “!!”
“Sao em có thể làm ra chuyện như vậy chứ?! Em đang muốn chọc chị tức chết hả?”
Tiểu Khê tức giận đến mức rưng rưng nước mắt, chỉ hận rèn sắt không thể thành thép.
Đợi đến khi Tiểu Khê hỏi rõ ràng được em trai đã lấy bao nhiêu tiền thì cô ấy đã bật khóc to hơn.
Trong chậu vàng có mấy chục nghìn nhưng Tiểu Thành chỉ lấy đi ba nghìn tám trăm đồng.
Thành tích của anh ấy không phải quá tốt, hơn nữa trong lúc học trung học vẫn luôn cố gắng đi làm thêm để giảm bớt gánh nặng cho chị gái.
Do đó tâm trí của anh ấy cũng không tập trung vào việc học, nên cuối cùng chỉ có thể đỗ vào một trường cao đẳng trong một khu trường đại học bình thường.
Anh ấy nghe nói rằng học phí một năm sẽ tốn hơn bảy nghìn đồng, chưa tính phí ăn ở tại ký túc xá.
Lúc này, anh ấy không muốn đọc sách nữa, muốn ra ngoài xã hội làm việc luôn.
Bởi vì Tiểu Khê còn phải trả tiền học phí cho cô ấy, cũng phải trả tiền sinh hoạt và tiền thuê nhà của hai người. Cho dù có cộng thêm tiền làm thêm của anh ấy thì vẫn còn thiếu khoảng bốn nghìn đồng nữa.
Tuy nhiên, khi biết chuyện anh ấy muốn bỏ học thì Tiểu Khê không đồng ý, kiên trì nói rằng tuyệt đối không thể không đến trường.
Một vài ngày trước, cô ấy còn đang lo lắng không biết làm thể nào để gom đủ số tiền này.
Tiểu Thành cũng bởi vì vấn đề học phí của mình mà mỗi ngày sau khi làm thêm trở về, chỉ cần nằm xuống giường, vừa nhắm mắt lại là đã nghĩ đến phải gom tiền như thế nào.
Cho nên, vào buổi tối ngày hôm đó, anh ấy mới bị ma xui quỷ khiến chạm vào cái chậu đồng kia.
Anh ấy thầm nghĩ rằng:
“Là ông cố nội trước đây đã nói rằng muốn giữ số tiền kia để làm học phí trong tương lai cho hai chị em bọn họ. Là do chính ông cố nội đã nuốt lời.”
Anh ấy chỉ đang lấy lại những gì bản thân xứng đáng được nhận, thực hiện lời hứa hẹn năm đó.
Cho nên, Tiểu Thành không hề lấy nhiều, cũng hoàn toàn không có suy nghĩ gì về việc tiêu xài phung phí.
Cũng bởi vì anh ấy lấy đi không nhiều lắm nên vào ngày hôm sau, các thân thích và Âm Dương Sư đều vội vàng nâng quan tài đi mai táng, hoàn toàn không hề phát hiện ra đã thiếu tiền.
Sau khi khóc xong, Tiểu Khê đỏ bừng hai mắt nói: “Là người chị như tôi đã không giáo dục em trai mình cẩn thận. Ngày mai, chúng tôi sẽ đi trả lại số tiền này, nên xử lý như thế nào thì sẽ giải quyết như thế, để tôi đi xin lỗi bọn họ.”
“Phải đi xin lỗi thì cũng là em phải đi, là do em lúc đó đã bị ma quỷ ám ảnh.”