Tiểu Khê vẫn rất lo lắng, bởi vì số tiền tuy rằng không quá lớn nhưng nếu những thân thích kia xem chương trình này và cảm thấy thẹn quá hóa giận thì có thể sẽ đi tố cáo Tiểu Thành.
Nếu như vậy thì cuộc đời của anh ấy sẽ kết thúc.
Đúng lúc này, Cố Chi Tang chậm rãi mở miệng: “Lúc bạn đi giải quyết chuyện này thì đừng quên báo cảnh sát nhé.”
“Nếu tôi nhớ không nhầm thì luật pháp của đất nước chúng ta không cho phép được giải quyết riêng trong các vụ tai nạn có hậu quả nghiêm trọng thì phải? Chỉ cần đã gây tai nạn chết người thì hung thủ nhất định sẽ bị phạt nặng.”
“Huống chi hai người các bạn mới là huyết thống trực hệ của nạn nhân. Những thân thích kia chưa được sự đồng ý của hai người đã nhận lấy số tiền bồi thường của thủ phạm thì chuyện này không phải là giải quyết riêng mà là đang nhận hối lộ để bao che tội ác.”
“Nếu muốn tính sổ thì khoản nợ mười mấy năm trước cũng nên cùng nhau tính toán cho rõ ràng.”
Hai chị em, khán giả: “!!”
[!! Đúng vậy, chủ phòng nói đúng đấy, vụ án có tính chất hình sự là không cho phép được giải quyết riêng! Những thân thích kia cũng đã phạm pháp rồi!]
[A a a chị Tang à, em yêu chị chết mất! Suýt chút nữa em đã cho rằng em trai xong đời rồi. Những thân thích cặn bã kia chắc chắn sẽ yêu cầu bọn họ “giải quyết riêng”.]
[Những thân thích kia có phải đã quá tàn nhẫn rồi không? Đều là con cháu của anh em ruột thịt nhà mình mà, làm sao bọn họ có thể ra tay được vậy? Những người đó thật sự không sợ báo ứng sao?]
[Hai trăm nghìn từ mười mấy năm trước thì có khi tương đương với một triệu vào thời điểm hiện nay rồi!]
Tiểu Khê biết được chuyện này nên trong lòng cũng ổn định hơn.
Tuy nhiên, cô ấy vẫn cảm thấy cực kỳ tức giận với em trai: “Chị đã nói rồi, chúng ta nghèo khó nhưng không được nản chí. Em thật sự đã khiến cho chị cảm thấy quá thất vọng.”
Tiểu Thành lập tức nói xin lỗi chị gái, còn chân thành hướng về phía máy quay để nói lời xin lỗi với mọi người.
Anh ấy nói rằng bản thân sẽ sẵn sàng gánh chịu mọi hậu quả cho hành động của mình, mong rằng các khán giả ở trước màn hình sẽ không học theo mình.
Tiểu Khê lại hỏi: “Đại sư Cố, bởi vì thằng bé đã cầm tiền trong chậu đồng ở phía sau quan tài của ông cố nên mới khiến cho ông cố tức giận sao?”
Vẻ mặt của Cố Chi Tang có chút kỳ lạ: “Đúng là nguyên nhân này. Đêm hôm đó vừa lúc là đêm thứ bảy đầu tiên sau khi ông ấy chết. Ông ấy quay về xem lễ tang của mình thì vừa vặn gặp phải em trai của bạn đang trộm tiền.”
“Nhưng hình như ông cố của bạn cũng không tức giận lắm. Trái lại, cảm xúc của ông ấy đối với các bạn cũng rất phức tạp, còn có cả áy náy.”
“Sở dĩ ông ấy làm cho khí vận của em trai bạn yếu hơn là bởi vì ông ấy cảm thấy thế hệ con cháu mà làm như vậy thì không được tốt lắm nên muốn giáo dục em trai của bạn một chút, để cho bạn nam này biết sợ hãi.”
Hai chị em ngây ngẩn cả người: “Ông ấy… Áy náy sao?”
Sau khi con người già đi thì sẽ vẫn luôn thường xuyên nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước kia.
Thật ra, ông cố nội nhà bọn họ vẫn luôn biết rõ hoàn cảnh của hai đứa trẻ vào năm đó, cũng biết trong lòng bọn họ đang oán trách mình và cảm thấy hổ thẹn với cháu trai, cháu dâu đã mất sớm.
Ông ấy muốn xin lỗi hai đứa trẻ, nhưng tổn thương đã được hình thành rồi nên bây giờ có nói gì cũng đã quá muộn. Ông ấy không thể nào mở lời được.
Sự áy náy này vẫn luôn tồn tại đến tận lúc ông ấy nhắm mắt xuôi tay và tưởng rằng sẽ được chôn xuống cùng với quan tài.
Kết quả, vào đêm thứ bảy sau khi mất, ông ấy đã gặp phải chắt trai đang lén lút chạy đến phía sau quan tài để trộm tiền.
Cố Chi Tang bật cười nói: “Lúc bạn bị Thủy Quỷ quấn thân, sở dĩ chỉ bị thương nhẹ và có thể bình yên vô sự rời khỏi ngôi làng kia là do ông cố nội nhà bạn vẫn luôn kiên trì ở bên cạnh bảo vệ bạn, giúp ngăn cản con Thủy Quỷ kia làm hại bạn.”
“Ông cụ này đúng là một người khá mâu thuẫn đấy.”
Cho nên, Tiểu Thành đã nói rằng, có đôi khi anh ấy nằm ngủ nhưng vẫn luôn có cảm giác có thứ gì đó nhìn chằm chằm vào mình.
Thật ra, cũng không nhất định là con Thủy Quỷ kia mà rất có thể đó chính là quỷ hồn của ông cố luôn đi theo bên người anh ấy.
Nghe cô nói xong thì tâm trạng của hai chị em càng phức tạp hơn.
Cố Chi Tang hỏi:
“Chắc hẳn ông ấy muốn dùng cách thức này để bồi thường cho các bạn, hoặc là muốn giảm bớt sự áy náy của mình? Các bạn muốn gặp ông ấy không?”