Thời gian chụp ảnh dự kiến ban đầu là khoảng một buổi chiều, nhưng chỉ hơn một giờ sau, Liễu Cẩn đã nhận được thành phẩm ban đầu từ phía nhiếp ảnh gia.
Dùng lời nói trong ngành thì khuôn mặt của Cố Chi Tang vốn dĩ không có gì cần chỉnh sửa cả.
Trước kia, khi đối mặt với ống kính máy quay thì chân tay của cô quá cứng nhắc. Mỗi lần chụp hay quay phim, bộ dạng của cô đều khá kỳ quái, nhưng bây giờ cô đã “thả lỏng” và linh động hơn.
Mỗi bức ảnh chụp được đều có thể được đề cử làm ảnh tuyên truyền chính thức.
Nhìn lại thời gian một chút, Liễu Cẩn bỗng nhiên nói: “Bây giờ vẫn còn sớm, vừa lúc cảnh đầu tiên của nhân vật này trong phim cũng là trang phục mà cô đang mặc. Hay là chúng ta tiện thể quay thử một cảnh luôn xem, tìm cảm giác diễn xuất một chút?”
Cố Chi Tang không có ý kiến gì. Vì vậy, Liễu Cẩn đã lập tức sắp xếp nhân viên công tác bố trí cảnh quay, chuẩn bị công việc trước khi quay phim.
Ông ấy gọi một nhân viên đến rồi nói: “Anh đi thông báo cho ảnh đế Dương và ảnh hậu Vu một tiếng, vừa lúc tất cả mọi người đều đang ở đây. Có thể hôm nay sẽ quay thêm một cảnh quay nữa, là cảnh quay thứ ba mươi bảy.”
Sau khi nhận được thông báo thì vẻ mặt của Dương Kỳ hơi bối rối. Anh ấy nhìn kịch bản trong tay và có một chút chần chừ:
“Cảnh quay này có nội dung rất quan trọng, lúc trước cũng chưa từng diễn thử lần nào. Sao hôm nay đạo diễn Liễu lại gấp gáp quay cảnh này như vậy? Có phải là trò đùa hay không? Chẳng lẽ hôm nay sẽ phải quay đến tận chín, mười giờ tối à?”
Trợ lý tò mò hỏi: “Cảnh nào vậy?”
“Cảnh lần đầu gặp Ngu Tinh.”
Ở trong tiểu thuyết gốc “Phù Hải Truyện”, cảnh lần đầu tiên mà tất cả các nhân vật chính được triệu tập một chỗ chính là khi đi vào một châu lục và gặp Ngu Tinh.
Lúc đó, cô ấy đã trở thành Châu Chủ, có thủ đoạn cứng rắn và tàn nhẫn. Vốn dĩ, các nhân vật chính định đến thuyết phục cô ấy, ngăn cản chuyện phái binh tấn công các quốc gia ở lân cận.
Nhưng khi đó, các nhân vật chính vẫn còn ngây ngô, vừa bước chân vào đời kia, gặp mặt với người phụ nữ đang ngồi trên ngai vàng thì tất cả đều bị khí thế của Ngu Tinh làm cho chấn động.
Bọn họ vốn dĩ đến để thuyết phục nhưng lại bị Ngu Tinh nói đến mức nghẹn họng không thể trả lời được.
Sở gì nói rằng cảnh này rất quan trọng là bởi vì sự thất bại lần đầu tiên khi gặp Ngu Tinh đã khiến cho những người trong phe phái của nhân vật chính bị đả kích tinh thần nặng nề.
Đây là một cửa ải khó khăn trên hành trình của bọn họ, cũng là một cơ hội để bọn họ trưởng thành hơn.
Khí thế bức người như trong sách đã miêu tả sẽ không thể diễn xuất đơn giản chỉ bằng một khuôn mặt không biểu cảm và cố trừng mắt là có thể biểu hiện ra được.
Nếu khí thế của “Ngu Tinh” không đủ mạnh mẽ thì những nhân vật chính bị chấn động cũng sẽ trở thành một trò cười.
Cũng không phải Dương Kỳ chưa từng nhìn thấy “Cố Chi Tang” diễn xuất và đọc thoại. Chỉ nói mấy lời thoại thôi mà cô ấy phải để cho đạo diễn Liễu giảng giải rất nhiều lần, hành động còn có chút cứng đờ không được tự nhiên.
Anh ấy rất khó có thể tưởng tượng ra, một cảnh ngắn có yêu cầu diễn xuất cực cao như vậy thì làm sao Cố Chi Tang có thể diễn trơn tru, mạch lạc được.
Trợ lý cũng có chút ngạc nhiên, nói: “Em đoán, chắc hẳn đạo diễn Liễu muốn mọi người luyện tập cảnh này trước. Anh cũng không cần phải quá nghiêm túc đâu, cứ làm đối tượng diễn thử với cô ấy là được.”
Dương Kỳ cũng nghĩ như vậy.
Bởi vì trong giai đoạn đầu phim thì các diễn viên chính đều xuất thân từ bình dân áo vải, trang điểm cũng khá nghèo túng. Chỉ cần anh ấy hơi sửa lại một chút thì đã có thể phù hợp với tạo hình của cảnh quay này rồi, cũng không mất quá nhiều thời gian.
Anh ấy, Vu Đồng Thu và các diễn viên khác đã tập dượt lời thoại lại một lần. Sau khi Liễu Cẩn hô bắt đầu thì mọi người cùng nhau đi vào trong “Châu Phủ”.
Bên cạnh là máy quay phim đang di chuyển theo, Dương Kỳ vừa đi vừa nói lời thoại trong kịch bản, trong lòng lại nghĩ rằng:
“Vậy mà lại quay theo kiểu one-shot*, quả nhiên đạo diễn Liễu đang tìm cảm giác để quay phim sao?”
(*One-Shot được hiểu là việc sử dụng một máy quay để nắm bắt toàn bộ các diễn biến của tình tiết câu chuyện. Máy quay này sẽ chuyển động liên tục quanh các diễn viên để nắm bắt từng cử chỉ hành động theo yêu cầu diễn đạt của kịch bản.)
Đợi đến khi đoàn người nhân vật chính đi vào trong điện lớn, nhìn về phía chính giữa thì tầm mắt của Dương Kỳ đã nhìn thấy một bóng dáng màu đỏ đang ngồi trên ngai vàng.
Người phụ nữ ngồi bên trên đang mặc một bộ quần áo màu đỏ, trên vai khoác một lớp áo lông ngỗng màu trắng. Liễu Cẩn đã cố ý xây dựng sự tương phản màu sắc và ánh sáng để làm nổi bật khí chất của nhân vật.
“Ngu Tinh” – người đứng đầu châu lục, đang nhắm mắt dưỡng thần trên ngai vàng, bóng dáng của cô gần như đã ẩn trong bóng tối, khiến người khác không thể nhìn rõ các đường nét trên khuôn mặt.
Trong lòng Dương Kỳ thầm nghĩ, khó trách đạo diễn Liễu đã nhận được giải thưởng nổi tiếng quốc tế. Cách ông ấy tạo dựng khung cảnh và bầu không khí thật sự rất tài giỏi và mạnh mẽ.