Lúc này, anh ấy vẫn giữ thái độ không chuyên tâm lắm, chắp tay hướng về phía “Ngu Tinh” ngồi bên trên và nói ra lời thoại:
“Bái kiến Châu Chủ, tôi ở lục địa phía Đông…”
Anh ấy đang nói thì người trên ngai vàng đã nghe thấy âm thanh nên chậm rãi mở mắt ra.
Cô giật nhẹ bả vai và cổ, phần tua rua của trang sức dán sát bên mặt cô nhẹ nhàng lay động. Khi ngẩng đầu lên, đôi mắt phượng lạnh lẽo quét về phía các thiếu nam, thiếu nữ ở phía dưới.
Giờ khắc này, bầu không khí xung quanh cô dường như mới bắt đầu lưu chuyển.
Có lẽ cặp mặt đen nhánh kia quá thâm thúy cho nên Dương Kỳ đã có một cảm giác vô cùng chân thật rằng, bản thân đang bị một con dã thú theo dõi.
Một cảm xúc khó tả lan tràn trong xương cốt và xông thẳng lên đỉnh đầu anh ấy.
Dương Kỳ nhất thời mất kiểm soát biểu cảm trên mặt, một lúc lâu sau vẫn chưa nói thêm được lời nào.
Người hâm mộ đã từng cắt ghép và biên tập rất nhiều video tổng hợp các vai diễn của anh ấy, khen ngợi kỹ thuật diễn xuất của anh ấy tuyệt vời như thế nào, giống như nhân vật xé sách bước ra ngoài đời vậy.
Nhưng ngay lúc này, bản thân anh ấy cũng đang cảm thấy như vậy.
Ngu Tinh – người cầm quyền xinh đẹp tuyệt trần đã làm rung chuyển cả mười ba châu lục trong sách, bây giờ giống như một con sư tử bị đánh thức, bình tĩnh nhưng lười biếng liếc nhìn nhóm thanh niên miệng còn hôi sữa ở bên dưới, lắng nghe lời thuyết phục có vẻ lố bịch và yếu ớt của bọn họ.
Và cảm giác ngột ngạt, áp lực này lại đến từ Cố Chi Tang – một diễn viên mà anh ấy vẫn luôn coi thường!
Đạo diễn trường quay và tổng đạo diễn điên cuồng ra hiệu cho anh ấy.
Dương Kỳ dường như đột nhiên phục hồi lại tinh thần, vừa cúi đầu vừa chắp tay nói xong lời thoại của mình.
Tuy rằng kinh nghiệm diễn xuất lâu năm cùng khả năng ứng biến tốt đã khiến cho lời thoại của anh ấy được đọc ra trơn tru như bình thường. Nhưng chỉ có một mình Dương Kỳ hiểu rằng, bản thân vừa rồi đã bị Cố Chi Tang áp diễn.
Bất kể vì lý do gì, một ảnh đế đã từng lấy được ba tượng vàng như anh ấy mà lại suýt chút nữa phá hỏng cảnh quay chỉ vì đối diện với một diễn viên mới thì cũng là chuyện đáng xấu hổ và không thể nói ra!
Cảnh quay vẫn còn tiếp tục nhưng Dương Kỳ đã có chút mất tập trung.
Liễu Cẩn nhìn ra được anh ấy có vấn đề nên đã nâng tay kêu dừng lại và gọi anh ấy ra gặp.
Khi Dương Kỳ đi đến, anh ấy nhìn thấy phó đạo diễn và các nhân viên khác đang chiếu lại đoạn phim vừa được ghi hình. Trên màn hình đang chiếu một cảnh quay cận mặt, ống kính máy quay hướng đối diện với Cố Chi Tang.
Các cảnh quay từ lúc cô nghe thấy âm thanh và thờ ơ ngẩng đầu lên, đến toàn bộ phản ứng của cô khi nhóm người nhân vật chính nói chuyện đều cho thấy diễn xuất của cô cực kỳ tự nhiên.
Trên màn hình, khuôn mặt của Cố Chi Tang được phóng to hơn nhưng không hề làm giảm đi vẻ đẹp của cô, trái lại, lực tác động đến người xem còn có vẻ mạnh mẽ hơn.
Khuôn mặt lạnh lùng của cô có cảm giác áp bức người đối diện một cách bất ngờ. Một số biểu cảm nhỏ và phản ứng cùng giọng điệu khi đọc thoại của cô lại có cảm giác rất tự nhiên, giống như từ khi sinh ra cô đã là người lãnh đạo cả một chậu lục vậy.
Vì vậy, sự kiêu ngạo và tôn quý mà cô thể hiện trên màn hình khiến người xem cảm thấy dường như bản thân cô vốn dĩ là một người như vậy.
Càng xem thì Dương Kỳ càng cảm thấy kinh ngạc.
Đúng lúc này, Liễu Cẩn nói chuyện: “Dương Kỳ à, vừa rồi anh bị làm sao thế? Sao lời thoại và diễn xuất ở phần sau lại như vậy?”
Dương Kỳ có chút khó mở miệng, nhưng Liễu Cẩn cũng hiểu được ý của anh ấy. Bởi vì, ông ấy cũng đang vô cùng khiếp sợ.
Chỉ theo dõi diễn xuất của cô cách một màn hình mà ai cũng cảm thấy áp lực trước sự cao quý của một bậc đế vương, cộng thêm các hành động thể hiện uy quyền vô cùng mạnh mẽ.
Rốt cuộc, ai đã nói Cố Chi Tang không có kỹ năng diễn xuất vậy? Mấy đạo diễn trước kia không biết mời giáo viên về dạy cô sao?
Liễu Cẩn nói: “Dương Kỳ à, anh đã là diễn viên gạo cội rồi, sao càng diễn thì tư tưởng lại càng trở nên non nớt vậy?”
“Chuyện quay hỏng không phải là một chuyện bình thường trong nghề sao? Những diễn viên mới đang tiến bộ từng ngày thì những tiền bối như chúng ta cũng không thể tụt lại phía sau được.”
Dương Kỳ chậm rãi phục hồi lại tinh thần và cảm thấy có chút ngượng ngùng. Quả thật, vừa rồi anh ấy đã chui rúc vào sừng trâu.
Lúc này, quan điểm của anh ấy về Cố Chi Tang đã hoàn toàn đổi mới.
Dương Kỳ cảm thấy nếu Cố Chi Tang có thể tiến bộ thần tốc trong khoảng thời gian ngắn như vậy thì chắc chắn trong một tháng bế quan này, cô đã tân dụng tất cả thời gian để trau dồi kỹ năng.
Vu Đồng Thu quả nhiên không nói sai, Cố Chi Tang này quả thật không hề giống như những lời đồn thổi trên mạng.
Bản thân anh ấy là một diễn viên lâu năm trong giới nhưng mấy năm nay bởi vì nhận được một số giải thưởng nên đã trở nên tự mãn và lười biếng.
Với tâm lý càng ngày càng bốc đồng như vậy thì sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ bị những người mới tham gia vào ngành vượt qua!