Dương Kỳ nói: “Đạo diễn Liễu, trong cảnh quay vừa rồi, tôi quả thật đã không tập trung. Nếu không, chúng ta quay lại một lần đi. Lần này, tôi đảm bảo sẽ điều chỉnh tốt trạng thái của mình.”
Liễu Cẩn xua tay cười nói: “Cảnh quay ngắn kia không cần phải quay lại đâu. Phản ứng ngạc nhiên kia của anh vô cùng chân thật, trái lại, còn tốt hơn nhiều so với việc diễn xuất lại theo kịch bản.”
“Nhân vật chính khi gặp Ngu Tinh lần đầu tiên thì nên là loại phản ứng như vậy. Yên tâm đi, hoàn toàn không hề khoa trương chút nào.”
“Nhưng mà, phần đối thoại phía sau thì cần phải quay lại.”
Chẳng bao lâu sau, Dương Kỳ lại một lần nữa tập trung hóa thân thành nhân vật để quay lại. Sau khi tạm dừng và sửa đổi một số góc quay thì cảnh quay khá quan trọng này đã được ghi hình thành công.
Cố Chi Tang vừa thở phào nhẹ nhõm được một hơi, còn chưa kịp tìm được ghế ngồi của mình thì đã nghe thấy có người gọi tên cô.
Cô quay đầu nhìn về phía vị tiền bối ảnh đế trong đoàn làm phim.
Anh ấy đang dùng vẻ mặt khen ngợi, vui vẻ nói chuyện với cô: “Tiểu Cố à, diễn xuất của cô thật sự rất tốt. Nếu trong giới diễn viên này có thêm nhiều diễn viên trẻ chịu được khổ cực và chú tâm trau dồi kỹ năng như cô thì tốt rồi!”
Cố Chi Tang: “…?”
Đổng Anh trong thân thể người giấy màu vàng cũng dán lên bả vai của cô và nói: “Tang Tang, ở cảnh quay vừa rồi, em đã diễn rất tốt. Thật ra, cô thấy em rất có thiên phú trong diễn xuất đấy!”
Hệ thống ở trong đầu cô đang cười đến mức nấc cụt, bởi vì chỉ có nó biết rằng, Cố Chi Tang từ nãy đến giờ hoàn toàn không hề diễn xuất gì cả.
Ở đời trước, cô chính là người đứng đầu Huyền Môn, là một người cầm quyền thực sự.
Hơn nữa, cô còn là một thiên tài hiếm có trong giới huyền học, luôn thành công vượt qua độ kiếp chỉ trong một lần. Toàn bộ Huyền Môn đều tôn kính cô là người lãnh đạo bọn họ.
Do đó, cô chỉ là đang diễn xuất đúng bản chất của mình mà thôi.
Ngoài ra, cô đã là một nhân sĩ bước chân vào con đường huyền học nên khí thế và hơi thở xung quanh cô cũng trầm ổn và sắc bén hơn người bình thường. Vào những lúc bình thường, cô hay kiểm soát lực lượng của mình để tránh ảnh hưởng đến người khác.
Vào lúc bắt đầu ghi hình thì cô chỉ cần hơi giải phóng khí thế một chút là cảm giác áp lực sẽ được thể hiện một cách vô cùng tự nhiên.
Sau khi quay thêm một vài cảnh nhỏ nữa thì toàn bộ cảnh quay của tạo hình Ngu Tinh hôm nay đã hoàn thành xong.
Đám người Liễu Cẩn vui mừng phát hiện ra rằng, một khi Cố Chi Tang đã tiến vào “cảm giác diễn xuất” để thể hiện khí thế của người cầm quyền thì cô không hề giống những diễn viên khác, không dễ dàng bị thoát diễn.
Quay liên tục vài cảnh mà biểu hiện của cô vẫn luôn hoàn hảo, không có sai sót gì lớn.
Vì vậy, Cố Chi Tang không hề biết rằng, Liễu Cẩn và các nhân viên trong đoàn làm phim đã hoàn toàn thay đổi ấn tượng về cô, đã xếp cô vào đội ngũ diễn viên thiên tài rồi.
Khi Cố Chi Tang đã tẩy trang sạch sẽ và thay lại đồ bình thường thì Liễu Cẫn cũng cười tủm tỉm tiến đến:
“Tang Tang à, hôm nay cô vất vả rồi, hiệu suất làm việc của cô được coi là khá nhanh trong tất cả các diễn viên mà tôi từng hợp tác đấy! Điều này chứng tỏ cô là người thật sự rất tài năng.”
Cố Chi Tang: “… Không đâu, đạo diễn Liễu quá khen rồi.”
“Tôi đến tìm cô là để thương lượng một chút về vấn đề ghi hình các cảnh quay sau này. Thật ra, các cảnh của Ngu Tinh được phân chia theo từng khoảng thời gian.”
“Do đó, mỗi lần quay thì chúng ta sẽ quay một lúc tất cả các cảnh trong từng khoảng thời gian là thuận tiện nhất.”
Liễu Cẩn nói:
“Về sau trong nội dung bộ phim sẽ lồng ghép thêm một đoạn kể về thời thanh niên của Ngu Tinh, cũng chính là quá khứ thanh mai trúc mã của cô ấy, cùng với sự đau khổ tuyệt vọng khi bị người thương phản bội.”
“Cô cảm thấy chúng ta quay đoạn này trước thì thế nào?”
Cố Chi Tang tha thiết nói: “Đạo diễn Liễu, tôi cảm thấy như vậy không ổn lắm.”
Liễu Cẩn rất tin tưởng về khả năng diễn xuất của cô: “Không cần tự coi thường bản thân như vậy, năng lực tiếp thu của cô thật sự rất tốt! Nếu không thì chúng ta diễn thử trước xem?”
Ông ấy còn tìm diễn viên nam đóng vai trúc mã của Ngu Tinh đến phối hợp diễn thử với Cố Chi Tang.
Mười phút sau, Liễu Cẩn và diễn viên nam kia nhìn nhau không biết nói gì.
Cố Chi Tang cũng cảm thấy bất đắc dĩ. Một người lãnh đạo Huyền Môn vẫn luôn rất coi trọng khế ước và giữ vững lời hứa như cô thì ngay lúc này, trong đầu cô lại nảy sinh ra ý tưởng xé bỏ hợp đồng không muốn diễn nữa.
Cô đã sống ba trăm năm và chỉ một lòng hướng đạo. Cô thật sự không biết làm như thế nào mới xem như là yêu một người, cũng không biết cảm giác vì yêu sinh hận là gì.
Cũng khó trách vẻ mặt của Liễu Cẩn hơi kỳ lạ, bởi vì đối với ông ấy, cảnh vừa rồi là một cảnh tình cảm khô cứng nhất mà ông ấy từng xem.