Lần đầu được trải nghiệm công việc quay phim của một diễn viên nữ và Cố Chi Tang đang cảm thấy khổ không chịu nổi. Do đó, cô cũng không biết ở thế giới bên kia, có một đám quỷ hâm mộ cuồng nhiệt vì muốn xem bộ phim của cô nên đã đi khiếu nại với điện Diêm Vương.
Cô trở về căn hộ của mình với vẻ mặt không có tha thiết gì nữa, cảm thấy một chiều chiều quay phim như này còn mệt hơn so với ba ngày ba đêm đi bắt quỷ.
Đổng Anh đã bay xuống từ bả vai của cô, nhảy lên bàn trà và hỏi: “Tang Tang chưa từng yêu đương với ai sao? Vậy có người mình thích không? Từ nhỏ đến giờ đã từng yêu thầm ai chưa?”
Cố Chi Tang: “Không có.”
Từ khi sinh ra, cô đã sống ở trên núi cao, người duy nhất ở bên cạnh cô chính là sư phụ. Cô vẫn luôn sống vô tình, không dục vọng đến tận lúc độ kiếp thất bại.
Đổng Anh: “Cũng đúng, em xinh đẹp như vậy thì chắc chắn từ nhỏ cũng đã có ngoại hình như một búp bê rồi. Chỉ có người khác yêu thầm em chứ chuyện em yêu thầm người khác thì quả thật không thực tế chút nào…”
Sau khi bà ấy suy nghĩ một lúc thì lại hỏi:
“Vậy em có thời điểm nào cảm thấy vô cùng đau khổ không? Ví dụ như cảm giác đau xót khi có người rất quan trọng với em qua đời, hoặc là bất cứ chuyện gì đó khiến cho em vừa đau đớn vừa căm hận.”
“Những cảm xúc đó cũng tương tự như chuyện tình cảm thôi.”
Cố Chi Tang có chút khó xử.
Bởi vì cô phát hiện ra rằng, tất cả những chuyện mà Đổng Anh vừa nói thì cô hoàn toàn chưa cảm thấy như vậy bao giờ.
Sư phụ của cô là Quân Hồng Đạo Nhân, là người sáng lập ra Huyền Môn, là người dẫn dắt và mở rộng huyền học nên cũng được coi là người có Công Đức lớn.
Tuy rằng, đến khi tuổi thọ trên trần gian hao hết thì ông ấy cũng không thể thuận lợi bước vào cảnh giới Độ Kiếp, nhưng sau khi tọa hóa* thì hồn thể của ông ấy vẫn được kết nạp vào Tiên Phủ.
(*Tọa Hóa là một thuật ngữ trong Phật Pháp. Khi tín đồ Phật Giáo ngồi ngay ngắn, an nhiên chết đi, sẽ được gọi là tọa hóa.)
Có lẽ bây giờ ông ấy đang là một vị Tiên nhàn tản trên trời, chắc hẳn còn sống vui vẻ và sung sướng hơn người làm đồ đệ như cô rất nhiều.
Cô đã biết được sư phụ sẽ đi về đâu, hơn nữa, khi Quân Hồng Đạo Nhân tọa hóa thì tâm trạng của ông ấy cũng rất bình thản và vui tươi hớn hở nên trong lòng Cố Chi Tang ngoại trừ có một chút không nỡ rời xa, còn lại thì không hề cảm thấy khổ sở hay đau lòng gì.
Còn vấn đề thứ hai thì càng đơn giản hơn.
Là một thiên tài hiếm có của Huyền Môn, Cố Chi Tang chưa bao giờ hận người khác.
Khi còn trẻ, tính tình của cô khá nóng nảy và sắc bén, nhất là trong chuyện chỉnh đốn Huyền Môn.
Đối với những huyền sư không tuân thủ quy tắc của giáo phái, ngấm ngầm làm điều xấu xa thì cô luôn dứt khoát chỉnh đốn bọn họ bằng các phương pháp đao to búa lớn.
Lúc đó, thanh danh của cô ở trong Huyền Môn là “Sát Thần”.
Những người bị cô nhìn với ánh mắt khó chịu đều không phải là thứ gì tốt đẹp cả và tất cả sẽ bị cô ra tay tiêu diệt luôn.
Cố Chi Tang cũng biết có không ít người hận cô nhưng những người này không bao giờ dám thể hiện ra ngoài. Bởi vì bọn họ đều không đánh thắng được cô, chỉ dám oán hận trong lòng mà không dám nói gì cả.
Hơn nữa, cho dù những người dám nói ra thì cũng sẽ bị cô tiêu diệt ngay lập tức thôi.
Vì vậy, cô thành thật lắc đầu nói: “Thật sự không có.”
Đổng Anh nghẹn lời, cảm thấy sự việc này có vẻ khá khó giải quyết.
Trong hơn một tháng ở chung, bà ấy cũng phát hiện ra năng lực đồng cảm của Cố Chi Tang không mạnh lắm, thậm chí có thể nói là cô hơi lạnh nhạt. Những người như cô khi diễn cảnh quay thiên về cảm xúc thì khá khó thể hiện ra được.
Bà ấy suy nghĩ một lúc lâu, dường như đã nghĩ đến điều gì nên lập tức nói với cô:
“Vậy em thử ngẫm lại xem, em có một người bạn nào có quan hệ vô cùng thân thiết, là một người đối xử rất tốt với em, làm cho em cảm thấy bản thân được trân trọng không?”
Cố Chi Tang nhíu mày, vừa định nói cô không có bạn bè nhưng trong đầu chợt lóe lên một hình ảnh, là gương mặt của một người nào đó.
Nếu là một người bạn đối xử với cô rất tốt thì trong ký ức của cô quả thật có một người như vậy…
Thấy vẻ mặt của cô hơi giãn ra thì Đổng Anh thầm nghĩ rằng cốt truyện hấp dẫn rồi đây và vội vàng nói thêm: “Nhưng người đó lại phản bội em, làm ra một số chuyện mà em không thể chấp nhận được.”
Cố Chi Tang thầm nghĩ: “Nếu là người kia thì chắc chắn sẽ không thể làm ra chuyện gì xấu xa được.”
Bởi vì đó là một người tốt không có giới hạn nhất mà cô từng gặp.
Nên giả thiết này cũng không thể thành lập.
Đổng Anh lại nói: “Đúng rồi, Tang Tang à, không phải em đang có một nửa giọt Quỷ Lệ hay sao.”
“Cô nghe nói rằng trong Quỷ Lệ có ẩn chứa tình cảm thống khố và đau đớn nhất của một một con Lệ Quỷ. Nếu ai sử dụng Quỷ Lệ thì sẽ có thể nhìn thấy được hình ảnh mà trong lòng bọn họ muốn thấy nhất, còn có thể sáng tạo ra một ảo cảnh.”
“Nếu không, em hãy dùng nửa giọt Quỷ Lệ kia xem sao?”
Sau khi do dự một lát thì Cố Chi Tang đã từ chối.
Với linh hồn mạnh mẽ của cô bây giờ thì Quỷ Lệ rất khó có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của cô.
Nếu có thể thì cô cũng muốn hồi tưởng lại một chút ký ức ở kiếp trước của mình. Tuy nhiên có lẽ là do di chứng sau khi kháng cự Thiên Lôi nên ký ức của cô về vài năm cuối cùng ở kiếp trước có chút mơ hồ.
Nếu cô nhớ không nhầm thì vào thời điểm cô độ kiếp thất bại, người kia hình như cũng đang ở đỉnh núi lân cận.
Cũng không biết sau khi cô đã chết thì người đó đến giúp cô nhặt xác hay không? Sau đó chắc hẳn anh đã xuống núi và trở về hoàng cung rồi.