Dựa Vào Livestream Huyền Học Trở Thành Đỉnh Lưu Ở Địa Phủ (Dịch Full)

Chương 235 - Chương 235: Ngọc Chỉ Cốt

Unknown Chương 235: Ngọc Chỉ Cốt

Cô đang nghĩ ngợi về quá khứ ở đời trước thì điện thoại di động bỗng nhiên vang lên.

Cố Chi Tang nhìn thoáng qua và thấy người gọi điện thoại cho cô là bộ trưởng chi nhánh của Linh Tổ ở thành phố Dung – Trịnh Như Ngọc.

Kể từ lần cô từ chối lời mời tham gia vào Linh Tổ kia thì bọn họ cũng chưa liên lạc gì với cô nữa.

Cố Chi Tang nhận điện thoại.

Giọng nói của Trịnh Như Ngọc ở đầu dây bên kia truyền đến, dường như có chút lo lắng:

“Cô Cố đấy à? Thật sự ngại quá, đã quấy rầy sự nghỉ ngơi của cô rồi. Khu lăng mộ Hoàng Đế mà cô đã phát hiện ra ở vùng núi Bà Bà trước kia đã bắt đầu bước vào giai đoạn khai thác rồi.”

“Bây giờ, chúng tôi đang gặp một số chuyện khá nan giải, có thể mời cô đến đây giúp đỡ xử lý một chút không?”

Khu lăng mộ Hoàng Đế sao?

Cố Chi Tang hơi nhướng mày: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Trịnh Như Ngọc nói: “Chỉ nói hai, ba câu trong điện thoại thì không thể kể rõ ràng được. Nếu không, chúng ta hẹn gặp mặt nói chuyện trực tiếp đi?”

“Vậy thì gặp nhau ở khu bên dưới nhà tôi đi.”

Không cần hỏi thêm thì Cố Chi Tang cũng biết, người của Linh Tổ chắc chắn đã thăm dò chi tiết về nơi ở của cô nên cô cũng lười diễn trò với bọn họ.

Sau khi hẹn xong địa điểm, hai người đã gặp mặt ở tầng dưới. Lần này gặp lại, Trịnh Như Ngọc vẫn đeo kính mắt và ăn mặc lịch sự như lần trước. Tuy nhiên, sự lo âu đã hiện rõ trên khuôn mặt của cô ấy.

Trịnh Như Ngọc vươn tay: “Cảm ơn cô Cố đã đồng ý hỗ trợ.”

“Trước tiên, chúng ta nói về chuyện gì đã xảy ra đi.”

“Được, thật ra, chúng tôi mời cô đến hỗ trợ lần này cũng không cần phải xuống mộ…”

Theo như lời kể của Trịnh Như Ngọc, khi khai thác khu lăng mộ Hoàng Đế ở núi Bà Bà thì quả nhiên đã phát hiện một số vật hung tà được nuôi dưỡng dưới lòng đất.

Do Linh Tổ đã có sự chuẩn bị trước nên cũng không bị hoảng loạn và bọn họ đã trước tiên phong tỏa bốn phía của khu lăng mộ bằng bùa chú.

Bởi vì, Linh Tổ lo lắng rằng khu vực xung quanh núi Bà Bà còn có dân làng, hơn nữa xung quanh cũng là những ngọn núi lớn trùng điệp.

Ngộ nhỡ bọn họ không giải quyết thành công những thứ kia và để chúng nó chạy vào trong núi thì những người dân ở vùng núi này sẽ gặp nguy hiểm. Ngoài ra, chuyện truy nã và bắt giữ chúng trong vùng núi sâu cũng sẽ gặp khó khăn nhất định.

Vì vậy, bọn họ đã áp dụng phương pháp bảo thủ hơn, khống chế trước rồi chờ đợi tổng bộ cử các cao thủ đến xử lý.

Vốn dĩ mọi chuyện đều bình an vô sự nhưng ai ngờ được rằng, ngày hôm qua đã xảy ra một vấn đề lớn!

Trịnh Như Ngọc nói: “Cô Cố cũng biết thân phận của chủ nhân khu lăng mộ này rất tôn quý, nên vật bồi táng theo ông ta cũng có rất nhiều vàng bạc và đồ vật quý hiếm.”

“Những đồ vật đó có giá trị lịch sử quan trọng với quốc gia, cũng có giá trị nghiên cứu cực cao, mỗi một thứ trong khu lăng mộ này đều là một vật báu vô cùng quý hiếm."

“Nhưng mà, trong quá trình khai thác, chúng tôi đã phát hiện ra rằng, có một vật bồi táng được đặt ở trước ngực của chủ nhân ngôi mộ, có thể nói đó là một vật phẩm được chủ nhân ngôi mộ này coi trọng nhất.”

“Ban đầu, chúng tôi cũng không biết đồ vật kia là thứ gì, mãi đến khi các chuyên gia khảo cổ đã tìm thấy một cuốn sách đúc bằng vàng trong lăng mộ. Sau quá trình giải mã văn tự thì chúng tôi mới biết được cuốn sách đó được viết bởi bậc thầy phong thủy năm đó đã xây dựng nên ngôi mộ này.”

“Bên trong cuốn sách ghi lại nguồn gốc của vật phẩm bồi táng quý giá kia, cũng viết về một truyền thuyết lịch sử chưa từng được giới khảo cổ học, lịch sử học tìm ra.”

“Lúc đó, khi nhìn thấy nội dung ghi trong cuốn sách này thì tất cả mọi người đều bị sốc, cũng nghi ngờ…”

Trịnh Như Ngọc hồi tưởng lại nội dung trong quyển sách kia và vẻ mặt của cô ấy cũng khó kìm nén sự ngạc nhiên.

Một lúc sau, cô ấy phục hồi tinh thần và nhìn về phía Cố Chi Tang: “Vật phẩm bồi táng được đặt trên ngực của chủ nhân ngôi mộ là Ngọc Chỉ Cốt có niên đại gần 800 năm trước. Mặc dù chỉ là xương ngón tay nhưng toàn thân trắng trong, bóng loáng tựa như loại đá Bạch Ngọc có chất lượng tốt nhất vậy.”

“Theo những gì mà bậc thầy phong thủy kia đã ghi lại, Ngọc Chỉ Cốt này là xương ngón tay của một vị văn nhân hào kiệt cực kỳ nổi danh năm xưa. Đó cũng là một nhà từ thiện có tiếng tăm lừng lẫy trong lịch sử. Do đó, ngón tay của ông ấy cũng cực kỳ trân quý.”

Cố Chi Tang hơi nhíu mày: “Xương ngón tay của con người mà lại trông như Bạch Ngọc sao?”

Trịnh Như Ngọc gật đầu, cảm thán một câu:

“Nếu không phải người của chúng tôi cũng ở chỗ đó, tận mắt nhìn thấy quá trình khai quật xương ngón tay kia ra khỏi quan tài và chụp ảnh lưu lại thì bản thân tôi cũng sẽ không dám tin tưởng chuyện này.”

“Truyền thuyết kia là thật hay là giả thì chúng tôi vẫn chưa kịp xác minh, bởi vì vào ngay đêm hôm đó, sau khi khai quật lên – cũng chính là đêm hôm qua, Ngọc Chỉ Cốt kia đã bị trộm đi!”


Bình Luận (0)
Comment