Phi Cương thông thường cần phải được nuôi dưỡng trong hơn nghìn năm, là một Đại Hung thông hiểu tà ám. Do đó, một khi nó được sinh ra thì tất nhiên sẽ quấy phá và gây ảnh hưởng cả một vùng rộng lớn.
Khó trách các thành viên trong Linh Tổ lại khẩn trương như vậy, không thể không phong tỏa ngôi mộ kia và ngay lập tức thông báo cho cấp trên.
Cố Chi Tang có hơi bất ngờ. Nếu cô nhớ không nhầm thì khu lăng mộ Hoàng Đế kia cũng chỉ có niên đại khoảng hơn 600 năm, còn lâu mới đủ thời gian để nuôi dưỡng ra một con Phi Cương.
Vì vậy, cô đã hỏi thêm một số vấn đề.
“Đế vương quả thật vô tình. Năm đó, sau khi xây dựng xong Hoàng Lăng, vì để đề phòng những người thợ thủ công kia sẽ tiết lộ các cơ quan cùng vật bồi táng trong lăng mộ sau khi rời khỏi đó nên Hoàng Đế đã muốn bọn họ vĩnh viễn chôn cùng lăng mộ đó.”
Trịnh Như Ngọc lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ rồi nói:
“Nhưng mà, vị Hoàng Đế này khi còn sống đã luôn nghiên cứu thuật pháp trường sinh, vốn dĩ không hề muốn bước vào luân hồi dưới địa phủ.”
“Mãi cho đến khi tuổi già buông xuống mà ông ta vẫn không thể thành công nên lúc này mới dựa vào lời đề nghị và hỗ trợ của vị đại sư phong thủy kia, quyết định thiết lập thuật pháp {Xây mộ lộ thiên để hiến tế sinh hồn}.”
“Đồng thời, vì muốn gia tăng sát khí trong huyệt mộ, để nuôi dưỡng thi thể của mình tốt hơn, vị Hoàng Đế kia cũng không giết hại các thợ thủ công kia ngay mà lại sai binh lính đuổi họ đến một mật thất ở góc xa xôi trong khu lăng mộ.”
“Ông ta đã thu giữ tất cả công cụ của bọn họ, không hề để lại bất cứ vật tư hay đồ ăn gì và niêm phong kín mít căn mật thất đó…”
Bằng cách này, các thợ thủ công kia đã chết đi trong tuyệt vọng và phẫn uất.
Hai ngày đầu thì bọn họ còn có thể kêu la, cầu xin tha thứ hoặc là mắng mỏ và cố gắng dùng tay để cậy cửa. Nhưng cho dù bọn họ có cào xước tất cả móng tay thì cũng không thể di chuyển cánh cửa kiên cố kia chút nào.
Ngày thứ ba, bọn họ không được ăn cũng không được uống nước, thể lực cũng đã cạn kiệt và tiến dần đến bờ vực tử vong.
Trong sự đói khát cùng cực và cảm xúc cực đoan khi tiến gần đến cái chết nên bọn họ đã bắt đầu giết hại lẫn nhau, ăn thịt uống máu của đồng bào.
Cho đến khi chỉ còn lại một người hấp hối thì toàn bộ căn mật thất đã tràn đầy xương cốt và máu thịt thối rữa, còn sinh ra giòi bọ và mùi hôi thối của những chất bài tiết.
Không biết người còn lại kia đã sống dưới lòng đất tối tăm đó bao nhiêu lâu, đã ăn thịt và uống máu người sống bao nhiêu lần. Chỉ biết rằng, cuối cùng, người đó đã chết đi trong sự oán hận ngập trời.
Chính bởi vì Mao Cương này lúc còn sống đã uống máu ăn thịt người, lại ôm oán niệm chờ đợi lâu dài dưới lòng đất như vậy nên mới có thể tiến hóa cấp bậc nhanh chóng như vậy.
Nghe xong cô ấy kể về thủ đoạn tà ác kia, vốn dĩ Cố Chi Tang đang có năm phần không thích chủ nhân ngôi mộ kia thì bây giờ đã nâng cao lên đến tám phần.
Cô nhíu mày hỏi:
“Nếu giống như những gì cô đã nói thì sát khí trong hầm mộ kia tất nhiên sẽ nồng đậm ngút trời. Nhưng chủ nhân ngôi mộ đó ở ngay mắt trận phong thủy, tuy rằng mục đích của ông ta chỉ là nuôi dưỡng thi thể nhưng chắc chắn cũng sẽ bị ảnh hưởng và biến dị thành Cương Thi.”
“Vì sao trong khu lăng mộ đó lại chỉ có một con Mao Cương?”
Trịnh Như Ngọc nói: “Chuyện này thì phải nói đến Ngọc Chỉ Cốt kia.”
“Không biết cô Cố có biết hay không. Trong sử sách hơn tám trăm năm trước, và hồi ký của các thế hệ con cháu sau đó, đều đã từng ghi lại rằng, trong Hoàng Triều lúc bây giờ có một vị hoàng tử khá nổi danh.”
“Mặc dù cả đời ông ấy vô duyên với ngôi vị Hoàng Đế, chỉ là một Vương gia nhàn tản. Nhưng bởi vì ông ấy có tài năng làm thi ca và từ phú tuyệt vời, cũng đóng góp làm nhiều chuyện có lợi cho cuộc sống của dân chúng, lúc còn sống cũng đã nhiều lần ra tay cứu trợ nạn dân nên ông ấy có danh tiếng vô cùng lớn trong lòng người dân.”
Sử sách đã từng ca ngợi vị hoàng tử này là một “con người tao nhã, sâu sắc, có tấm lòng lương thiện và trong sáng như nước.”
Tuy nhiên trong lịch sử cũng không có thêm nhiều ghi chép về vị hoàng tử này.
Theo nghiên cứu, vị hoàng tử này vừa sinh ra đã có sức khỏe yếu ớt, nhiều bệnh tật. Nhưng bởi vì ông ấy là con thứ của Hoàng Hậu nên có xuất thân tôn quý, Mệnh Cách cũng rất tốt. Vì vậy, ông ấy rất được Hoàng Đế thời bấy giờ yêu thích.
Khi còn trẻ, ông ấy từng được gửi đến một Đạo Quán khá nổi tiếng thời bấy giờ để dưỡng bệnh, đã ở lại nơi đó gần mười năm.
Lúc sau, ông ấy bị bệnh khiến chân bị tật nên đã sống tự do cả đời, không dính dáng đến cuộc chiến tranh giành quyền lực trong hoàng cung. Cuối cùng, anh trai ruột của ông ấy đã lên ngôi và đãi ngộ của ông ấy cũng tốt hơn.