Mặc dù đã cứu chữa được nhưng đối với người già đã cao tuổi như ông ấy thì đây vẫn là một tai bay vạ gió, để lại di chứng nghiêm trọng.
Có nội lực trong người thì chứng tỏ người này không phải là kẻ trộm bình thường mà là một nhân sĩ trong giới huyền học.
Đêm đó, bởi vì vật phẩm bồi táng quý giá bị cướp đi, giáo sư đáng kính lại bị thương nặng nên mọi người canh giữ xung quanh khu lăng mộ đều vừa khiếp sợ, vừa phẫn nộ.
Bọn họ hoàn toàn không ngờ rằng, chỉ mấy giờ sau đó, lại xảy ra chuyện tiếp.
Trịnh Như Ngọc tiếp tục nói: “Những thành viên trong Linh Tổ canh gác ở xung quanh ngôi mộ đã niêm phong đều bị đánh lén đến mức bị thương nặng vào lúc rạng sáng.”
“Tên trộm kia đã mở cấm chế và giải thoát cho Mao Cương. Nếu không phải các thành viên khác đang canh gác ở khu vực gần đó nghe thấy tiếng động nên đến cứu trợ kịp thời thì chắc hẳn các thành viên kia đều sẽ gặp tai nạn rồi.”
“Sau khi được cứu ra, trên cổ của các thành viên đó đều có dấu răng còn sót thi độc bên trên! Tên trộm kia cố ý để cho Mao Cương hút máu của bọn họ!”
Ánh mắt của Cố Chi Tang sắc lạnh hơn: “Chắc hẳn tên đó muốn dưỡng Cương.”
“Đúng vậy, chúng tôi cũng nghĩ như thế.”
Trịnh Như Ngọc nói: “Sau đó, vào giữa trưa hôm nay, đại sư Phương Trượng ở chùa Tuệ Thành đột nhiên phát lệnh truy nã trong toàn giới nhân sĩ.”
“Lý do là bởi vì hôm nay đã có người điều khiển Mao Cương xông vào chùa Tuệ Thành, đánh thương các tăng nhân trong chùa và cướp đi Xá Lợi Tử* của đại sư Phương Tế chùa Tuệ Thành!”
(*Xá Lợi có nghĩa là xương cốt hoặc hài cốt. Theo truyền thuyết, nó là một hạt được hình thành sau khi xác Phật Thích Ca Mâu Ni hỏa táng, và sau này cũng thường dùng để chỉ hài cốt của Đức Phật và các nhà sư lỗi lạc. Xá Lợi có thể được chia thành Cốt Xá Lợi – xương cốt, Phát Xá Lợi - tóc và Nhục Xá Lợi – máu thịt. Phật giáo cho rằng xá lợi được tạo thành từ công đức tu tập, và chúng hầu hết được làm bằng hạt cườm cứng, có nhiều màu sắc.)
“Và kẻ trộm mà chùa Tuệ Thành truy nã cũng là người mà cô Cố quen biết.”
Cố Chi Tang: “?”
“Là ai?”
Trịnh Như Ngọc nói: “Cô Cố còn nhớ chuyện xảy ra vào một tháng trước, khi cô tham gia ghi hình tập đầu tiên của chương trình thực tế {Linh Sự} không?”
“Cô đã từng trợ giúp cháu trai trưởng nhà họ Cao ở thành phố Vân phá giải hai hung trận trong khu biệt thự của ông ấy.”
Cố Chi Tang hơi nhướng mày: “Cao Trì à? Tôi nhớ rõ.”
Bây giờ cô vẫn còn giữ liên lạc với Cao Trì, đa số tin nhắn đều là do ông ấy hỏi thăm sức khỏe của cô và đặt một số câu hỏi về chuyện của mình.
Cô nghe nói trong tháng này, tập đoàn nhà họ Cao đang đấu đá kịch liệt. Khi tất cả các hành động xấu xa của người chú ruột nhà họ Cao bị bại lộ thì đã có không ít cổ đông lâu năm không thể chấp nhận được.
Hơn nữa, bên trong tập đoàn vốn dĩ đã có khá nhiều tranh chấp ngầm, có rất nhiều người đã sớm kết thù kết oán với người chú kia của Cao Trì.
Do đó, bọn họ đã nhân cơ hội này liên kết với ông ấy để giúp Cao Trì lấy lại cổ phần công ty mà ông nội Cao đã để lại. Từ đó có thể giúp Cao Trì thành công tiến vào tập đoàn Cao Thức.
Nghĩ đến điều gì đó, Cố Chi Tang nhíu mày nói: “Tên trộm đã xông vào đánh người trong chùa chẳng lẽ chính là đại sư phong thủy bày hai hung trận trong nhà họ Cao à?”
Trịnh Như Ngọc gật đầu nói: “Đúng là ông ta!”
“Người này đã di cư từ Hồng Kông vào Đại Lục từ hơn 10 năm trước. Năm đó, ông ta đã có danh tiếng khá lớn bên Hồng Kông, từng giúp không ít quan to và người có máu mặt xem phong thủy, thiết lập trận pháp.”
“Tôi cũng từng nghe thấy danh tiếng của người này, nhưng bởi vì ông ta ở khu vực đặc thù, biểu hiện khi ở Đại Lục cũng tuân thủ theo phép tắc nên tổ chức đã không ngờ đến chuyện ông ta sẽ bố trí trận pháp tà ác như vậy.”
“Bây giờ kẻ trộm ăn cắp Ngọc Chỉ Cốt, bắt đi Mao Cương và cướp đoạt vật trấn giữ của chùa Tuệ Thành cũng là ông ta! Người này quả thật quá mức kiêu ngạo!”
“Hơn nữa, sau khi chúng tôi điều tra sâu hơn mới phát hiện ra, người này chính là hậu duệ của đại sư phong thủy xây dựng Hoàng Lăng năm đó. Khó trách ông ta biết được trong lăng mộ có vật bồi táng gì, còn có thể an toàn tránh đi các cơ quan trong đó.”