Mao Cương, Ngọc Chỉ Cốt, cộng thêm cả Xá Lợi Tử của Phật Môn, những thứ này khiến cho Cố Chi Tang trầm tư và có một ít suy đoán mơ hồ.
Chắc hẳn vị đại sư phong thủy này đang muốn luyện hóa một vật đại hung đại tà gì đó!
Khuôn mặt của Trịnh Như Ngọc tràn đầy mệt mỏi, cười khổ nói:
“Xá Lợi Tử mà ông ta đã cướp đi là một bảo vật của chùa Tuệ Thành. Hơn một trăm năm trước, chùa Tuệ Thành từng xuất hiện một vị cao tăng, pháp danh là Phương Tế. Lúc ấy, ông ấy suýt chút nữa đã tu thành Phật.”
“Sau này, khi ông ấy viên tịch thì đã để lại ba chuỗi hạt Xá Lợi, cụ thể là xương, tóc và thịt.”
Cốt Xá Lợi đã ngưng kết từ xương cốt của Phật tử nên có màu trắng, Phát Xá Lợi từ tóc nên có màu đen, còn Nhục Xá Lợi được ngưng kết từ máu thịt của Phật tử nên có màu đỏ.
Mỗi một chuỗi hạt Xá Lợi đều vô cùng trân quý, có thể tiêu diệt tai họa, miễn trừ tai ương, xóa bỏ tội nghiệt, v.v…
Mà chuỗi hạt mà tên đại sư phong thủy kia đã cướp đi chính là Nhục Xá Lợi chứa toàn bộ pháp lực của cao tăng kia!
Trịnh Như Ngọc nói: “Vốn dĩ ngôi mộ này sẽ được chuyển quyền cho chính phủ khai thác và các vật bồi táng cùng hung vật khai quật từ ngôi mộ này đều sẽ do quốc gia xử lý.”
“Nhưng bây giờ, Ngọc Chỉ Cốt và Mao Cương đều bị người cướp mất. Các đại sư trong chùa Tuệ Thành cũng đã phát lệnh truy nã trong toàn giới nhân sĩ.”
“Cho nên bây giờ, chuyện này đã không còn thuộc thẩm quyền quản lý của một mình Linh Tổ nữa và những người trong Huyền Môn cũng có thể nhúng tay vào.”
Nguyên nhân cô ấy đến tìm Cố Chi Tang là bởi vì bất kể phía Linh Tổ hay là bên chính phủ, đều tuyệt đối không muốn để cho Huyền Môn lấy được hai đồ vật kia.
Do đó, bọn họ đã nghĩ đến Cố Chi Tang.
Sau khi suy ngẫm một lát, Cố Chi Tang nói: “Tôi có thể giúp mọi người đi bắt tên kia, cũng sẽ tìm lại đồ vật đã bị đánh cắp. Nhưng tôi muốn được trả thù lao.”
“Tôi muốn lấy đi Ngọc Chỉ Cốt kia. Nếu mấy người đồng ý thì tôi sẽ mang về cho mọi người cả tên đó, Mao Cương và Xá Lợi Tử.”
Trịnh Như Ngọc nhíu mày: “Chuyện này… Tôi cần phải xin chỉ thị từ cấp trên đã.”
Đột nhiên, cô ấy ngừng lại một chút và biểu hiện trên khuôn mặt cũng nghiêm trọng hơn.
Vốn dĩ từ khi Trịnh Như Ngọc bắt đầu nói chuyện với Cố Chi Tang thì thật ra, cô ấy đã kết nối máy liên lạc để cấp trên ở đầu bên kia có thể nghe thấy cuộc hội thoại của cô ấy và Cố Chi Tang.
Sau khi nghe được yêu cầu từ Cố Chi Tang, Trịnh Như Ngọc đã cảm thấy rằng cấp trên chắc chắn sẽ không đồng ý chuyện này.
Bởi vì giá trị nghiên cứu của Ngọc Chỉ Cốt kia rất cao.
Nhưng ngay vừa rồi, giọng nói của cấp trên đã vang lên từ tai nghe:
“Đồng ý với cô ấy đi. Vừa mới nhận được thông tin rằng, Mao Cương đã xuất hiện ở thành phố Tương vào thời điểm chiều này. Hơn nữa, trên dọc đường phát hiện ra tung tích của nó đã có rất nhiều thiếu nam, thiếu nữ và trẻ em bị mất tích!”
“Nếu cô ấy có thể đảm bảo an toàn cho những người bị mất tích, không để cho Mao Cương rơi vào tay của mấy người trong Huyền Môn thì chúng ta sẽ đồng ý với yêu cầu của cô ấy.”
Đối với các quan chức trong chính phủ thì sự an toàn của người dân vẫn là quan trọng nhất.
Huống chi, nếu để cho người của Huyền Môn đi trước một bước thì tuyệt đối sẽ không để lại một cọng lông dư thừa nào cho bọn họ.
Trong lòng Trịnh Như Ngọc hơi run rẩy, cô ấy không ngờ rằng hành động của tên trộm kia lại nhanh nhẹn như vậy!
Không chỉ đã chạy trốn ra tỉnh ngoài mà còn bắt cóc được rất nhiều người thường. Như thể ông ta đã sớm lập kế hoạch để Mao Cương hút máu người vậy!
Trịnh Như Ngọc chuyển lời của cấp trên cho Cố Chi Tang nghe và cô đã gật đầu đồng ý.
Cô biết sự tình đang rất khẩn cấp nên nói luôn: “Chờ tôi lên tầng lấy một ít đồ đạc rồi sẽ lập tức xuất phát.”
“Chờ đã.” Trịnh Như Ngọc gọi lại cô: “Cô Cố, tôi có thể hỏi lý do cô muốn lấy xương ngón tay kia sao?”
Sau khi trầm mặc một lúc, Cố Chi Tang đã tùy tiên tìm một lý do: “Nhìn thuận mắt nên muốn lấy về xem có trợ giúp cho tu hành của mình không.”
Hệ thống trong đầu lên tiếng: “…Thật vậy sao, Tang Tang? Sao em có cảm giác chị đang lừa gạt người ta vậy.”
Qua một lúc lâu sau, Cố Chi Tang mới lên tiếng trả lời hệ thống:
“Ừm, là đồ vật của một người quen cũ.”