Trong trí nhớ của cô ấy, cô gái dân tộc Miêu đến tìm sư phụ nhờ gửi thai là một người dân bản địa khá ngại ngùng, lúc đó mới mang thai được hơn một tháng.
Để thi triển thuật pháp, sư phụ đã thắp hương rồi đốt bùa đào, sợi chỉ đã chuẩn bị trước thành tro, bỏ vào trong chén và hòa với nước thành một bát nước bùa để cho cô gái dân tộc Miêu kia uống hết.
Sau đó, bà ấy sẽ cắt một sợi dây thừng màu đỏ thành hai nửa.
Một nửa dùng để buộc chặt một túi dược liệu, bên trong túi đó có lá cây đào, bùa chú, v.v… để người phụ nữ có thai kia đeo bên người. Ngoại trừ lúc tắm rửa thì không thể để túi đó rời xa thân thể.
Một nửa khác được dùng để làm môi giới gửi thai, buộc vào một vật thể vững chắc mà bà ấy đã gửi thai vào.
Ở Trại Miêu Cương, thông thường các thai nhi trong bụng được khoảng 40, 50 tuần tuổi là có thể gửi thai rồi.
“Cổ Bà” sẽ dùng lòng bàn tay của mình chà xát và xoa bóp bụng của người phụ nữ mang thai. Hành động này là để kéo hồn thai ra ngoài sau đó sẽ gửi vào một vật thể tương đối vững chắc như cột đá, nhà cửa hoặc là một cây cổ thụ… rồi dùng dây thừng đỏ buộc lên đồ vật đó.
Nếu tình trạng thai nhi ổn định thì thai phụ chỉ cần gửi thai một lần là được. Nhưng nếu tình trạng không ổn mà thân thể của người mẹ lại yếu ớt thì cứ mỗi hai, ba tháng phải đến tìm “Cổ Bà” để tiến hành an thai.
Cho đến khi thai nhi phát triển đến tháng thứ tám thì những người phụ nữ kia lại đến tìm “Cổ Bà” để lấy lại hồn thai đã gửi, trả trở về trong bụng của người mẹ.
Nếu không thực hiện bước cuối cùng thì cho dù thai nhi có đủ tháng cũng sẽ không thể sinh ra được, hoặc là khi sinh ra sẽ trở thành thai chết lưu.
Ngật Liêu Thiền nhìn về phía sợi dây màu đỏ buộc trên cành cây, mím môi nói:
“Nhìn sợi dây gửi thai kia thì chắc hẳn là do người thân trong nhà của người phụ nữ mang thai kia đã không tiếp đãi tử tế {Cổ Bà}, đã làm hành động vô lễ bất kính với bà ấy. Hoặc là bọn họ đã tìm một {Cổ Bà} có tâm tư xấu xa, cố tình làm hỏng pháp sự.”
“Cô nhìn xem, dây gửi thai màu đỏ kia được buộc ở vị trí đầu cành cây, chỗ này hoàn toàn không hề vững chắc chút nào.”
“Nếu có gió thổi qua thì những sợi dây trên cành cây đó sẽ đong đưa, như vậy thì đứa trẻ trong bụng thai phụ cũng sẽ không yên ổn, khiến cho người mẹ co giật và đau đớn bất kể ngày đêm. Cứ tiếp tục tình trạng như vậy thì người mẹ sẽ rất dễ bị sảy thai!”
“Nhưng đây chỉ là một trường hợp thôi. Tôi nhìn thấy dây gửi thai này thì bỗng nhiên nhớ đến năm đó, khi sư phụ của tôi gửi thai giúp người ta cũng đã buộc dây thừng đỏ vào một tảng đá trong bãi đá cách đây không xa.”
“Sư phụ từng nói rằng {Khí} núi ở chỗ đó rất tốt cho thai nhi. Các {Cổ Bà} làm thuật gửi thai khá yêu thích nơi này!”
“Cô nói xem, tên bắt cóc kia dẫn Mao Cương đến nơi này thì sẽ có tâm tư tốt gì sao?!”
Cố Chi Tang cười lạnh một tiếng: “Tất nhiên là không thể rồi. Cô lùi về sau hai bước đi, tôi lập tức phá trận đây.”
Nói xong, cô lấy ra một hộp quân cờ đen trắng, dùng hai ngón tay lần lượt kẹp từng quân cờ lên và ném về phía vị trí đã xác định trước.
Những quân cờ đó giống như phi tiêu bay về nơi rất xa, rơi xuống từng vị trí trên bãi đất trống đằng trước. Tuy nhiên, dường như chúng đã đập trúng lớp rào chắn nào đó, khiến cho không khí xung quanh chỗ đó nổi lên từng gợn sóng nhỏ.
Thấy cảnh tượng như vậy, Ngật Liêu Thiền đã lấy ra một cái cốc nhỏ màu vàng trong lòng ngực. Đầu ngón tay của cô ấy nhẹ nhàng gõ theo quy luật vào thành cốc, giống như đang đánh thức một sinh vật nào đó ở bên trong: “Quả nhiên nơi này có trận pháp!”
Khi Cố Chi Tang ném đến quân cờ thứ ba thì khung cảnh xung quanh của khu rừng trúc đã bắt đầu thay đổi.
Đây là do tầng ngoài cùng của thủ thuật che mắt đã bị Cố Chi Tang phá vỡ.
Cô bắt đầu di chuyển bước chân, vừa ném quân cờ vào điểm phá trận, vừa di chuyển từng bước.
Ngật Liêu Thiền chỉ có thể nhìn ra được mỗi bước chân của cô đều có một quy luật nào đó. Khi cô vừa đặt chân xuống thì không khí xung quanh chỗ đó sẽ hơi xao động, cũng không biết mỗi điểm đó đang ẩn giấu biết bao nguy hiểm!
Một vị đại sư phong thủy có thể bày ra hai trận pháp Đại Hung trong nhà họ Cao thì làm sao có thể là một kẻ tầm thường ở đầu đường xó chợ được?
Trận pháp mà ông ta đã bày ra trong khu rừng này có ẩn chứa thuật số của “Kỳ Môn Độn Giáp”. Hơn nữa, thuật pháp của ông ta vô cùng tinh diệu và phức tạp.
Đây là trận pháp được xây dựng từ sự biến hóa lần lượt của bốn nhân tố “Thiên Địa Nhân Thần”.