Dựa Vào Livestream Huyền Học Trở Thành Đỉnh Lưu Ở Địa Phủ (Dịch Full)

Chương 244 - Chương 244: Thuật Gửi Thai (1)

Unknown Chương 244: Thuật Gửi Thai (1)

Ngật Liêu Thiền lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Được! Vậy tôi nên gọi cô như thế nào? Tang Tang? Chi Tang?”

“Tang Tang à, cô dùng la bàn này để định vị chỗ của tên bắt cóc kia sao? Nói thật, các huyền sư ở bên Trung Nguyên các cô vẫn luôn dùng mấy pháp khí nhìn vô cùng khó hiểu.”

“Nếu không phải tôi chỉ am hiểu chuyện nuôi cổ, không biết gì về chuyện truy tìm tung tích người khác thì tôi đã sớm đi vào trong núi để bắt tên kia rồi! Vậy mà lại dám động vào người của Trại Cổ chúng tôi, còn bắt cóc nhiều dân chúng như vậy…”

Ngật Liêu Thiền là một người nói nhiều hơn so với tưởng tượng của Cố Chi Tang. Tuy nhiên, tốc độ của hai người vẫn rất nhanh, đi thẳng từ dưới chân núi đến giữa sườn núi Phục Bạch.

Trong lúc đó, các cô còn gặp phải một số phụ nữ và đàn ông trong Trại Cổ Miêu Cương. Tất cả đều vô cùng nghiêm túc tìm kiếm người cùng tộc đang bị mất tích.

Khi nhìn thấy Ngật Liêu Thiền và Cố Chi Tang đi bên cạnh cô ấy, những người thuộc dân tộc Miêu cũng lên tiếng chào hỏi:

“Thiền Nữ, cô dẫn một người ngoài về à?”

“A Mỗ, bác trở về đi, em gái này đến đây là để trợ giúp tìm người đấy.” Ngật Liêu Thiền trả lời.

Cố Chi Tang rắc bột tro từ tóc của “Vu Nữ” mất tích kia lên trên kim chỉ hướng của la bàn. Mỗi khi kim chuyển động chỉ về một hướng thì cô cũng thay đổi phương hướng theo.

Mãi đến khi đi đến một khu rừng trúc thì cô mới bỗng nhiên dừng lại.

Kim chỉ hướng trong la bàn đến đây đã không còn động đậy nữa.

Cảm nhận dòng khí và luồng gió trong rừng trúc, trong đôi mắt của Cố Chi Tang hiện lên vẻ nghiêm túc hơn.

Cô yên lặng đè lại cánh tay của Ngật Liêu Thiền đứng đằng sau, hạ thấp giọng nói: “Cô có thể tự bảo vệ bản thân không?”

Vẻ mặt của Ngật Liêu Thiền cũng nghiêm túc theo, khuôn mặt trẻ con có vẻ khá khí thế: “Không chỉ có thể tự bảo vệ mình, tôi còn có thể chém người nữa. Cô đã phát hiện ra điều gì sao?”

“Ngay tại đây.” Giọng nói của Cố Chi Tang chắc chắn: “Hơi thở của chủ nhân sợi tóc đến đây là biến mất. Tôi có thể cảm giác được cô bé còn sống, nhưng mà…”

Đôi mắt đen láy của cô tràn ra một chút rét lạnh: “Trong không khí có mùi màu. Tuy rằng người kia đã dùng trận pháp phong thủy để giấu giếm mùi hương và cảnh quan chân thật xung quanh nhưng không thể che giấu được các giác quan của tôi.”

“Ông ta và con Mao Cương kia đang ở bên trong trận pháp. Bây giờ tôi sẽ phá trận và cô phải cẩn thận, đừng để bị đánh lén.”

Nghe thấy có mùi tanh của máu thì con ngươi trong mắt của Ngật Liêu Thiền hơi co rụt lại. Cô ấy không khỏi cảm thấy vô cùng tức giận.

Phải biết rằng, tên bắt cóc kia đã bắt đi mười con tin!

Chỉ sợ rằng bọn họ đã gặp chuyện không may rồi…

Sau khi biết được tên đại sư phong thủy và Mao Cương đang lẩn trốn ở xung quanh thì Ngật Liêu Thiền đã nâng cao tinh thần đề phòng bốn phía.

Khi nhìn thấy cơn gió lướt qua phiến lá bên cạnh thì cô ấy có cảm giác như Mao Cương đang sắp sửa nhào ra bất cứ lúc nào.

Khóe mắt cô ấy nhìn lướt qua một điểm màu đỏ trên một cái cây gần đó và đột nhiên dừng lại. Sau khi cẩn thận quan sát một lúc, cô ấy phát hiện ra, quả thật đó là một sợi dây thừng màu đỏ được buộc vào đầu nhọn của cành cây!

Vẻ mặt của Ngật Liễu Thiền dần dần trở nên nghiêm trọng hơn, giọng nói đã có chút nghiến răng nghiến lợi: “Tang Tang, cô nói rằng tên khốn nạn kia sẽ làm chuyện gì ở nơi này vậy?”

Cố Chi Tang: “Làm sao vậy?”

“Tôi đột nhiên nhớ đến ở cách đây không xa có một bãi đá bỏ hoang. Chỗ đó là nơi mà chỉ có “Cổ Bà” và “Vu Sư” trong Trại Cổ lân cận mới biết được.”

“Vị trí bãi đá đó vô cùng bí mật, hơn nữa còn có ý nghĩa đặc thù đối với dân tộc Miêu Cương.”

“Cô có thấy cái cây ở góc bên phải kia không? Tôi vừa mới phát hiện ra, trên cành cây có buộc một sợi dây màu đỏ.”

Cố Chi Tang nhìn về phía phương hướng mà Ngật Liêu Thiền vừa nói, quả nhiên đã thấy được trong bóng râm xào xạc có một điểm đỏ mờ ảo: “Đó là cái gì?"

“Đó là {Dây gửi thai}, là một loại thuật pháp đặc trưng của dân tộc Miêu.”

“Thuật gửi thai” cũng có ý nghĩa giống như tên gọi của nó, có liên quan đến thai nhi.

Ở trong tập tục sống của dân tộc Miêu Cương, phụ nữ sau khi mang thai thường sẽ không thể tiếp tục làm việc, chỉ nằm trong nhà để dưỡng thai.

Nhưng trong núi rừng có rất nhiều đá vụn và nhiều khu đất dễ dàng bị sạt lở. Một khi bị vấp ngã hoặc là bị gia súc va chạm thì sẽ rất dễ bị sảy thai.

Vì vậy, các “Cổ Bà” giàu kinh nghiệm trong Trại Cổ sẽ dùng một loại thuật pháp xa xưa được lưu truyền từ đời tổ tông là “Thuật gửi thai” để giúp các phụ nữ mang bầu có thể giữ gìn thai nhi.

Ngật Liêu Thiền nói: “Tôi đã từng thấy sư phụ của tôi giúp người khác gửi thai và dùng loại dây màu đỏ này để thi triển thuật pháp.”


Bình Luận (0)
Comment