Đầu Trâu còn đang chìm trong kích động, muốn nói chuyện với thí sinh yêu thích của mình, nhưng lời còn chưa nói ra thì người ta đã biến mất rồi, khiến cho nó không khỏi đấm ngực dậm chân, vô cùng buồn bực.
Chẳng mấy chốc, tin tức Cố Chi Tang xuất hiện ở con đường xuống Suối Vàng đã lan truyền khắp Âm Tào Địa Phủ.
Không ít quỷ hồn biết rằng cô đã rời đi nhưng vẫn ùa đến chỗ đó như bầy ong vỡ tổ, muốn thử xem có thể ngồi chờ được cô xuất hiện tiếp hay không.
…
Phía Tây tỉnh Tương, dưới chân của một ngọn núi nào đó.
Trong không khí đột nhiên nổi lên từng đợt gợn sóng, một cánh cửa dày đặc âm khí đột ngột xuất hiện.
Ngay sau đó, Cố Chi Tang – đỉnh lưu dưới địa phủ mới ra lò, bước ra ngoài.
Trong tay cô cầm một cái la bàn, bước ra Quỷ Môn và nhìn ngó xung quanh một lần. Khi cô nhìn về phía ngọn núi lớn cách đó không xa thì hai hàng lông mày lập tức nhíu chặt lại.
Nơi này là núi Phục Bạch ở phía Tây tỉnh Tương, dân cư sinh sống ở dưới chân núi và giữa sườn núi chủ yếu là người thuộc dân tộc Miêu.
Và tin tức mà Linh Tổ đã nhận được cũng cho biết, đây chính là địa điểm cuối cùng mà tên đại sư phong thủy và Mao Cương xuất hiện, cướp đi hậu duệ “Vu Nữ” của Trại Cổ Miêu Cương và chạy trốn vào trong núi sâu.
Bởi vì không có vật phẩm liên quan đến hai đối tượng kia và cũng không có thứ gì lây dính hơi thở của bọn họ, cho nên Cố Chi Tang rất khó xác định vị trí chính xác của bọn họ trong vùng núi sâu kia.
Cũng may, bên phía Linh Tổ đã thông báo trước cho người phụ trách phân bộ Linh Tổ bên tỉnh Tương. Do đó, khoảng mười phút sau, một cô gái người Miêu mặc trang phục dân tộc, cổ đeo vòng bạc lớn đã đến gặp Cố Chi Tang.
Cô ấy có khuôn mặt hơi tròn, ngũ quan đáng yêu với hai má phúng phính. Làn da của cô ấy không trắng nõn nhưng có màu đỏ ửng khỏe mạnh.
Cô ấy đi một đôi giày vải thêu hoa đáy bằng nhưng vẫn cao hơn Cố Chi Tang khoảng nửa cái đầu, chắc hẳn cô ấy có chiều cao khoảng hơn 1m75.
Khi nhìn thấy Cố Chi Tang lần đầu tiên, cô ấy lộ ra ánh mắt hơi choáng ngợp, sau đó tiến lên trước và bắt tay với cô: “Cô Cố Chi Tang sao? Cảm ơn cô đã đồng ý đến đây giúp đỡ chúng tôi phá vụ án này.”
“Tên của tôi là Ngật Liêu Thiền, cô cũng có thể gọi tôi là Thiền Nữ giống như mọi người trong tộc.”
Ngật Liêu là một trong mười hai danh gia vọng tộc lớn của dân tộc Miêu. Ngày nay đã không còn mấy người được mang họ của các gia tộc cổ xưa này nữa.
Những người có họ này cũng chính là hậu duệ của mạch Vu Cương được truyền thừa qua các thế hệ.
Sau khi chào hỏi xong, Ngật Liêu Thiền đã đưa cho cô một cái khăn trùm đầu thêu hoa và nói:
“{Vu Nữ} bị bắt cóc kia được xem như thế hệ hậu bối, bà con xa của tôi. Đây là khăn trùm đầu mà cô bé thường mang theo trước đây. Tôi đã lấy nó tới đây với hy vọng rằng có thể có tác dụng gì đó trong việc tìm kiếm cô bé.”
Cố Chi Tang nhận lấy chiếc khăn và cẩn thận cảm nhận hơi thở còn sót lại trên đó.
Sau khi tìm kiếm kỹ càng thì cô mới phát hiện ra một sợi tóc còn vương trên đó và lập tức lấy nó ra rồi nói với cô gái kia: “Có thứ này thì sẽ tìm kiếm nhanh hơn.”
Cô thắp một ngọn Linh Hỏa rồi đốt cháy sợi tóc kia. Một mùi cháy khét bắt đầu lan tỏa trong không khí.
Cố Chi Tang dùng ngón tay chà xát phần bụi đen của sợi tóc được thiêu đốt kia rồi ngẩng đầu nhìn về phía dãy núi Phục Sơn cao ngất đằng trước: “Người vẫn còn ở trong núi, để tôi đi vào xem sao.”
Ngật Liêu Thiền vội vàng hỏi: “Nếu không thì tôi đi cùng với cô đi? Bên cạnh tên kia có một con Mao Cương, tôi sợ rằng một mình cô không đối phó được bọn họ.”
“Huống chi, tôi cũng không yên tâm để một mình cô mạo hiểm như vậy. Cô yên tâm, tôi quanh năm trèo đèo lội suối nên thể lực rất tốt, tốc độ chân cũng rất nhanh, sẽ không làm chậm trễ cô đâu!”
Kể từ khi nhận được tin hậu bối trong tộc bị bắt đi, cô ấy vừa tức giận và cũng rất nóng ruột.
Nhưng sở trường của cô ấy là nuôi cổ, không hề biết gì về chuyện tìm kiếm tung tích của người khác.
Cũng không biết tên bắt cóc kia đã dùng thủ đoạn gì để che giấu mùi của ông ta và các nạn nhân khác, khiến cho những chú chó cảnh sát cũng không có tác dụng gì trong vụ án đặc thù này.
Cố Chi Tang vốn dĩ định từ chối, cô không quen đồng hành với người khác.
Nhưng Ngật Liêu Thiền vốn dĩ là một cô gái có chiều cao vượt trội hơn cô, tuổi tác có lẽ cũng lớn hơn một chút mà lúc này, cô ấy lại nhỏ nhẹ, mềm mỏng cầu xin, dùng đôi mắt đen láy lấp lánh nhìn về phía cô.
Lời từ chối đã đến bên miệng cô rồi nhưng lúc nói ra lại biến thành “Tùy cô”.