Ngay tại thời điểm Mao Cương vung cánh tay lên, muốn dùng tay trực tiếp bóp nát cổ trùng thì một tia sáng sắc lạnh lóe lên trong mắt Cố Chi Tang. Cô tụ lực vào đầu ngón tay rồi bắn ra một quân cờ màu trắng, đập mạnh vào cổ họng của con Mao Cương kia.
Một tiếng “bụp” giống như âm thanh của hai vật cứng va chạm vào nhau vang lên, quân cờ màu trắng mang theo lực lượng vô cùng lớn đã đánh bay Mao Cương ra ngoài. Thân thể của nó đã ngã dụi xuống mặt đất cách đó vài mét.
Sau khi lăn tròn vài vòng, con Mao Cương kia lại dùng bốn chi dậm đất nhảy dựng lên.
Cương Thi bước vào hàng ngũ Phi Cương đã bắt đầu sinh ra thần trí nên nó đã có năng lực phán đoán tình hình. Nó dùng bàn tay có móng dài sắc bén như thú hoang, bên trên tràn đầy thi độc và vi khuẩn, cào mạnh lên mặt đất, trong cổ họng phát ra từng tiếng gầm gừ đe dọa và mang theo một ít khẩn trương.
Nó có thể cảm nhận được sự nguy hiểm của Cố Chi Tang nên trong lòng đã sinh ra ý nghĩ lùi bước.
Trong khoảng thời gian này, con cổ trùng màu đỏ vàng bị đánh trọng thương đã lảo đảo bay trở về lòng bàn tay của Ngật Liêu Thiền.
Con cổ trùng này là một Cổ Vương xuất thế sau khi đã đánh bại hết các cổ trùng khác trong ổ trùng. Nó có kích cỡ lớn gần bằng nắm tay của trẻ em, độc trùng cực kỳ lợi hại, hơn nữa, vỏ ngoài của nó cũng cứng rắn như sắt.
Cho dù là những con rắn có chất độc kịch liệt nhất được ghi chép lại trong sách thì khi gặp phải Cổ Vương này cũng chỉ có thể bị nó cắn nuốt mà thôi.
Con cổ trùng này là Cổ Bản Mệnh của Ngật Liêu Thiền.
Cô ấy đã tự mình nuôi nấng nó từ khi mới lên sáu tuổi. Mười hai tuổi đã bắt đầu dùng máu mình để nuôi cổ trùng. Trong gần hai mươi năm qua, cô ấy đã sớm coi nó như đứa con ruột thịt của mình, là người thân sớm tối ở bên nhau.
Nếu cổ trùng bị Mao Cương bóp nát thì tất nhiên người đã kết nối tâm mạch với nó là cô ấy cũng sẽ bị thương nặng, có lẽ sẽ không thể gượng dậy nổi!
Ngật Liêu Thiền cẩn thận nâng cổ trùng đang uể oải trong lòng bàn tay của mình, sắc mặt vô cùng đau lòng.
Một bên cánh của cổ trùng đã xuất hiện tình trạng tan chảy, cực kỳ quái lạ.
Bởi vì cổ trùng bị thương nên bản thân cô ấy cũng bị ảnh hưởng nhất định. Lúc này, đôi môi của Ngật Liêu Thiền đã hơi trắng bệch.
Cô ấy ngước mắt lên nhìn về phía Cố Chi Tang, vẻ mặt biết ơn nói: “Tang Tang, cảm ơn cô đã ra tay cứu giúp!”
“Nhưng con Mao Cương này quả thật rất kỳ quái. Vì sao nó có thể gây tổn thương cho cổ trùng của tôi được?”
Cô Chi Tang kể lại nguồn gốc của “Nhục Xá Lợi” bị ăn cắp kia, sau đó nói:
“Cổ trùng thích âm khí và uống máu tươi, bình thường chắc hẳn đã cắn nuốt không ít đồng loại và âm vật. Những đồ vật thuộc Phật Môn vốn dĩ chính là khắc tinh của chúng nó.”
“Dưới lưỡi của con Mao Cương kia có chuỗi hạt Nhục Xá Lợi. Chuỗi hạt đó là do một thân máu thịt và pháp lực của một vị Lạt Ma* ngưng tụ thành.”
(*Lạt Ma là một trong những danh hiệu tôn trọng dành cho các hành giả Phật giáo Tây Tạng.)
“Hơn nữa, mỗi ngày nó đều được cung phụng hương khói và tiếp nhận bái lễ của khách hành hương cho nên cũng đã ẩn chứa ánh sáng của Phật Pháp. Nếu cổ trùng của cô chạm vào thì tất nhiên sẽ bị thương rồi.”
Vẻ mặt của Ngật Liêu Thiền ngạc nhiên, không thể hiểu nổi:
“Nhưng mà, nhưng mà, con Mao Cương kia mới là hung vật có cấp bậc đứng đầu mà. Vì sao nó lại có thể ngậm được Nhục Xá Lợi?”
Cố Chi Tang buồn bực nói: “Còn không phải là do Ngọc Chỉ Cốt được khảm trên ngực của nó sao?”
Ngọc Chỉ Cốt đã trải qua sự rèn luyện của Thiên Lôi nên đã trở thành một pháp khí tinh túy nhất. Nó có thể trấn áp Cương Thi, hóa giải sát khí.
Tên đại sư phong thủy kia khảm nó vào ngực của Mao Cương cũng là do có ý định sử dụng nó để trấn áp âm sát khí trên người Mao Cương. Do đó, Nhục Xá Lợi tất nhiên sẽ không tấn công Mao Cương nữa.
Ngật Liêu Thiền miễn cưỡng hiểu được tình hình lúc này. Tuy nhiên, cô ấy vẫn không thể hiểu được vì sao tên đại sư phong thủy kia lại tốn nhiều công sức bày trò như vậy.
Rốt cuộc ông ta đang tính toán làm gì vậy?
Nhưng Cố Chi Tang thì đã hiểu rồi.
Cô hỏi: “Hậu bối kia của cô có thân thể Thuần Âm à?”
Ngật Liêu Thiền gật đầu nói: “Đúng vậy, thể chất của con bé là Thuần Âm nên có thiên phú không tồi. Vừa sinh ra chưa được bao lâu đã được các tiền bối lão làng dạy vỡ lòng rồi. Con bé học thuật pháp của nhánh {Dưỡng Thi}.”
“Vậy thì không nhầm rồi. Tên tội phạm trốn chạy kia làm tất cả mọi chuyện chỉ vì muốn dưỡng Mao Cương trở thành {Nhân Thi}.”
“Nhân Thi?!”
Ngật Liêu Thiền hét lớn một tiếng, cô ấy đã từng nhìn thấy “Nhân Thi” trong sách cổ của dân tộc Miêu. Đó là một phương pháp luyện hóa và nuôi dưỡng Cương Thi đã thất truyền từ lâu.