Tuy nhiên, sách cổ của tổ tông đã ghi lại rằng, Ngọc Chỉ Cốt – vật bồi táng trong khu lăng mộ của một vị Đế Vương chính là bảo vật của tự nhiên có thể hóa giải sát khí.
Nhưng, thời gian đã qua đi quá lâu, một số trang trong sách cổ đã bị mất nên tên đại sư phong thủy kia vẫn luôn không thể xác định được vị trí của khu lăng mộ.
Đúng lúc này, Cố Chi Tang lại tìm được khu lăng mộ đó, còn giao cho quốc gia khai thác. Sau khi nghe thấy tin tức này, ông ta đã mừng rỡ như điên, cho rằng ông trời cũng đang giúp đỡ mình.
Sau đó, ông ta lẻn vào huyệt mộ, trộm đi Ngọc Chỉ Cốt và một con Cương Thi có sẵn ở đó.
Đầu tiên, tên đại sư phong thủy kia đã đút trái tim trong thi thể của đứa con trai cho Mao Cương ăn, từ đó thành lập quan hệ giữa ông ta và con Mao Cương đó. Như vậy, nó sẽ tạm thời coi ông ta là cha ruột và nghe theo lời sai khiến của ông ta.
Tiếp theo, ông ta bắt cóc một số cậu bé có tuổi xấp xỉ với đứa con trai nhà mình, dùng máu của chúng để thay máu cho Mao Cương.
Sau khi thay máu thành công, Mao Cương sẽ cắn nuốt những cô gái có thể chất Thuần Âm ở bên cạnh, sử dụng các cô gái đó như một tế phẩm. Cuối cùng, ông ta sẽ cho Cương Thi cắn nuốt nốt thi thể của đứa con trai để hoàn thành việc luyện hóa.
Khi Cương Thi tỉnh dậy một lần nữa sẽ trở thành một “Nhân Thi” có ký ức của con trai ông ta.
Đến lúc đó, tên đại sư phong thủy kia không những có thể dùng “Nhân Thi” để trốn thoát trời phạt mà còn có thể điều khiển nó gây họa cho nhân gian!
Sau khi nghe xong, Ngật Liêu Thiền vô cùng khiếp sợ, lẩm bẩm nói: “Hổ dữ còn không ăn thịt con mình, người này… thật sự quá độc ác!”
Đúng lúc này, tên đại sư phong thủy kia lại hét to một tiếng, cưỡng ép Mao Cương đang chần chừ không chịu tiến lên kia lao đến chiến đấu với hai người Cố Chi Tang.
Dưới sự thúc giục của ông ta, Cương Thi cố kìm nén sự sợ hãi, lại một lần nữa gào thét lao đến.
Ngật Liêu Thiền: “Cẩn thận!”
Cố Chi Tang mím môi, không tiếp tục sử dụng quân cờ nữa.
Con Mao Cương sắp tiến hóa lên Phi Cương này là một hung vật da dày thịt béo.
Nếu là cô ở đời trước thì sẽ không để ý đến loại hung vật có cấp bậc thấp như này.
Ở thời điểm trăm năm trước. đừng nói đến Mao Cương, ngay cả Phi Cương, thậm chí “Bất Hóa Cốt” thì cô cũng có thể dùng tay không xé nát chúng nó. Tuy nhiên, vào lúc này thì hiển nhiên cô không đủ sức mạnh làm điều đó.
Cô vừa mới thay đổi một thân thể mới, sức mạnh linh hồn vẫn chưa cân bằng với thân thể nên lực lượng của cô đã bị suy yếu rất nhiều. Bây giờ, cô cần phải có mượn dùng sức mạnh của một pháp khí thì mới có thể chém chết con Mao Cương kia.
Cô lấy ra thanh kiếm gỗ đào do cô tự tay đẽo gọt.
Sau đó, Cố Chi Tang cắn đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu trong vắt mượt mà, đỏ chói đến lóa cả mắt xuống thân gỗ của thanh kiếm.
Ngay lập tức, thanh kiếm gỗ kia được bao phủ bởi một tầng sương mù màu đỏ nhạt.
Cô nâng thanh kiếm lên chắn ở trước người, vừa lúc chống đỡ được móng vuốt sắc bén của Mao Cương đang xông tới.
Nhìn cây kiếm gỗ có vẻ mộc mạc đơn sơ nhưng lúc này lại trở nên vô cùng cứng rắn, chém sắt như chém bùn.
Võ pháp của Cố Chi Tang có một loại lực lượng siêu phàm thoát tục, rõ ràng không hề có các chiêu thức múa kiếm lòe loẹt gì nhưng mỗi lần chém xuống đều đánh cho Mao Cương liên tục lùi về phía sau. Ngay cả mấy móng vuốt sắc nhọn của nó cũng bị cô chém đứt.
Chẳng mấy chốc, tình hình chiến đấu của hai bên đã hoàn toàn đảo ngược.
Mao Cương gào thét muốn chạy trốn nhưng lại bị Cố Chi Tang chém một nhát đứt lìa cánh tay. Mùi hôi thối, mục nát tỏa ra tràn ngập tanh tưởi.
Cảnh tượng này khiến cho Ngật Liêu Thiền nuốt nước bọt liên tục. Cô ấy không ngờ được rằng, một cô gái xinh đẹp mảnh mai như cô lại hung hăng và ra tay tàn nhẫn như vậy!
Khóe mắt cô ấy nhìn lướt về phía tên đại sư phong thủy kia và thấy vẻ mặt của ông ta đang cực kỳ dữ tợn, lấy một cây búa không biết từ đâu ra và muốn đánh lén Cố Chi Tang.
Ngật Liêu Thiền hừ lạnh một tiếng, hái xuống một chiếc lá mảnh dài ở trên cành cây bên cạnh và đặt trên môi.
Một tiếng còi từ kèn lá vang lên, sau đó trong rừng cũng râm ran một số tiếng động.
Vô số trùng độc và rắn độc liên tục chui từ trong đất ra, dưới sự điều khiển của tiếng kèn lá, ào ạt xông về phía tên đại sư phong thủy kia.