Sau khi Cố Chi Tang lại chặt đứt một cánh tay khác của Mao Cương thì một tay của cô tạo thế như móng vuốt của chim ưng, bóp chặt yếu hầu của nó, tay còn lại cướp đi Ngọc Chỉ Cốt ở trước ngực nó.
Cảm giác đầu tiên khi chạm vào Ngọc Chỉ Cốt là một sự mát lạnh và nhẵn nhụi, tay cô còn có thể chạm vào phần hoa văn và chữ nhỏ được khắc trên đó, hơi gập ghềnh.
Lúc cô dùng sức rút Ngọc Chỉ Cốt ra khỏi lồng ngực của Mao Cương thì thịt đã phân hủy và nước thối văng ra tung tóe. Nó hoảng sợ gào rống thảm thiết, muốn trốn thoát khỏi vị huyền sư có khí thế cực kỳ đáng sợ trước mặt.
Nhưng sao Cố Chi Tang có thể để cho nó chạy trốn được. Giây tiếp theo, thanh kiếm gỗ đã chặt đứt đầu của Mao Cương một cách gọn gàng sạch sẽ. Cái đầu cứng ngắc của nó rơi xuống đất và lăn xa vài vòng.
Cương Thi không có đầu nhưng cơ thể của nó vẫn có thể chạy nên Cố Chi Tang đã lật tay dùng kiếm gỗ đóng đinh cơ thể nó vào một thân cây.
Cô cố nén ghê tởm, dùng tay cạy miệng của con Mao Cương ra, lấy đi Nhục Xá Lợi ở dưới lưỡi của nó.
Tiếp theo, cô lấy khăn tay từ trong ba lô, gói riêng Nhục Xá Lợi và Ngọc Chỉ Cốt rồi cất chúng đi.
Sau khi làm xong mọi chuyện, Cố Chi Tang quay người nhìn về phía tên đại sư phong thủy kia thì thấy lúc này, tên đàn ông mặc đạo bào màu xám tro đang dùng bùa lửa để đốt trùng độc và rắn độc vây quanh ông ta.
Dáng vẻ lạnh nhạt, cao ngạo lúc nãy đã không còn sót lại chút gì.
Ngoài ra, Ngật Liêu Thiền đã chạy đến cởi trói cho mấy đứa trẻ đang lạnh run trên giá gỗ và giúp bọn chúng cầm máu vết thương.
Nhìn thấy Mao Cương bị Cố Chi Tang giải quyết một cách dễ dàng như vậy khiến cho tên đàn ông mặc áo bào màu xám tro vừa cảm thấy không cam lòng, vừa tràn ngập oán hận.
Tuy nhiên, ông ta cũng biết rằng bản thân không phải là đối thủ của cô.
Ông ta lập tức lấy ra một lá bùa Tật Phong từ trong lồng ngực, dán lên trên người mình, chuẩn bị nhanh chân chạy trốn khỏi nơi này.
Cố Chi Tang hừ lạnh một tiếng, hai ngón trỏ của tay phải giơ lên, tạo thành thế như một thanh kiếm, trong miệng cũng lẩm bẩm niệm pháp chú.
Lúc này, thanh kiếm gỗ đang đóng đinh cứng ngắc thân thể của Mao Cương vào một thân cây dường như cũng cảm nhận được điều gì đó.
Chuôi kiếm nhẹ nhàng run rẩy rồi đột nhiên rút ra khỏi thân cây, đâm thẳng về phía lồng ngực của tên đại sư phong thủy đang dự định chạy trốn kia.
“Phập” một tiếng, thanh kiếm gỗ xuyên thẳng vào trái tim của ông ta.
Tên kia hét thảm một tiếng rồi đổ gục xuống đất.
Lúc Cố Chi Tang đi đến bên cạnh ông ta thì cô nhìn thấy khuôn mặt đầy dữ tợn kia đang trừng to hai mắt, con ngươi chậm rãi tan rã, hô hấp cũng dần dần dừng lại và thân thể cũng từ từ lạnh đi.
Hồn phách của tên đại sư phong thủy kia đang ẩn giấu trong cơ thể, không ngừng buông lời nguyền rủa trong đầu.
Ông ta tự xưng là một bậc thầy phong thủy, trong tay nắm giữ các bí thuật và trận pháp hung tàn do tổ tiên truyền lại.
Hơn trăm năm nay, ông ta cực kỳ nổi tiếng với các hành vi tàn độc, được nhiều người tôn kính. Cho dù là pháp tắc của trời đất hay là pháp luật chốn trần gian thì đều không thể làm gì được ông ta.
Thậm chí, ông ta còn cảm thấy bản thân có thể trường sinh bất lão, trở thành thần tiên sống trên chốn nhân gian.
Ông ta là một con người kiêu ngạo như vậy, làm sao có thể chấp nhận được bản thân sẽ chết trong tay một con nhóc miệng còn hôi sữa chứ?!
Không, ông ta vẫn còn cơ hội.
Ông ta tuyệt đối sẽ không xuống Âm Tào Địa Phủ để chịu tra tấn dưới địa ngục. Tên đại sư phong thủy kia vừa phong ấn lại hồn phách của mình vừa oán hận nghĩ thầm.
Tuy nhiên, khi xác định được ông ta đã không còn thở nữa nhưng Cố Chi Tang vẫn không rời đi mà lại ngồi xổm xuống, mặt mày lạnh nhạt nhìn thi thể trên mặt đất.
Trong lòng tên đại sư phong thủy kia đột nhiên có dự cảm không lành.
Ngay sau đó, hồn phách của ông ta đã “nhìn” thấy Cố Chi Tang vươn tay đặt lên trên hồn khiếu* của ông ta.
(*Có tin đồn rằng linh hồn có bảy khiếu, và mỗi khiếu có ẩn chứa sức mạnh siêu nhiên của linh hồn đó.)
Ông ta còn chưa kịp giãy giụa hay kêu gào gì thì Cố Chi Tang đã dùng nội lực xé nát hồn khiếu của thi thể trước mặt.
Hồn phách của tên đại sư phong thủy kia lập tức bị nghiền nát thành khói bụi.
Từ đầu đến cuối, Cố Chi Tang hoàn toàn không có ý định cho ông ta đi xuống Âm Tào Địa Phủ, càng sẽ không để cho ông ta có cơ hội đi đoạt xá* người khác.
(*Đoạt Xá hình thức một chân hồn mạnh mẽ tìm thấy một thân xác vừa ý mình, hợp với dòng năng lượng của mình rồi tìm cách tương tác tinh thần và chiếm đoạt thân xác của người đó.)
Cô đứng lên, nở một nụ cười với Ngật Liêu Thiền đang ngơ ngẩn chứng kiến chuyện vừa xảy ra: “Diệt cỏ thì phải nhổ tận gốc.”
“Được rồi, có thể kết thúc công việc.”