Trong lúc Cố Chi Tang đang giải quyết tên đại sư phong thủy kia thì Ngật Liêu Thiền đã cởi trói cho mấy đứa trẻ.
Một số đứa bé sau khi được gỡ băng dính trên miệng đã òa khóc và nói rằng miệng vết thương rất đau, chúng cảm thấy vô cùng sợ hãi và muốn gặp mẹ.
Để ngăn chặn việc rò rỉ thông tin của các vụ án đặc thù, cũng vì không để lại bóng ma tâm lý cho mấy đứa trẻ này, Ngật Liêu Thiền đã tìm ra một loại cổ trùng không gây hại cho sức khỏe mà lại có thể thôi miên con người, giúp xóa trí nhớ.
Cô ấy đã gieo loại cổ trùng này vào người mấy đứa bé kia.
Không lâu sau, dưới tác dụng của cổ trùng, những đứa trẻ kia đã ngủ lịm đi trong khi đang khóc.
Đợi đến khi bọn trẻ tỉnh lại thì bọn chúng sẽ lãng quên tất cả mọi chuyện trong khoảng thời gian vừa rồi và được gửi về bên cha mẹ.
Trên bãi đất hỗn loạn kia chỉ còn cô ấy, Cố Chi Tang và “Vu Nữ” bị bắt cóc – Ngật Mễ Tháp Đát còn tỉnh táo.
“Tháp Đát, em không sao chứ?”
Ngật Mễ Tháp Đát thoạt nhìn khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, mặc trang phục dân tộc Miêu của Trại Cổ. Cô bé bình tĩnh hơn nhiều so với suy nghĩ của Cố Chi Tang và Ngật Liêu Thiền.
Cô bé lắc khuôn mặt tròn trĩnh của mình: “Em không sao đâu chị Thiền.”
Từ lời kể của Ngật Mễ Tháp Đát, hai người bọn cô mới biết thêm chi tiết về tình huống nguy hiểm lúc chiều.
Trong cuốn sách cổ của tên đại sư phong thủy kia có một ghi chép rằng, máu của trinh nữ có thể chất Thuần Âm là loại máu tinh khiết nhất, đồng thời cũng là đồ cực bổ để nuôi dưỡng hung vật.
Cô bé cũng không biết tên đại sư phong thủy kia dùng phương pháp gì để bắt cóc được các cô gái có thể chất Thuần Âm kia, hơn nữa, cô bé còn là hậu duệ dòng chính trong mạch “Dưỡng thi”.
Ông ta thiết lập trận pháp ở xung quanh khu vực này để nhằm mục đích, sau khi thành công tạo ra “Nhân Thi” sẽ để cho hung vật này hấp thu tất cả hồn thai được gửi ở bãi đá này.
Ông ta muốn bổ sung thêm dinh dưỡng để tà vật đó càng mạnh mẽ hơn.
Nghe cô bé nói xong, Ngật Liêu Thiền cũng cảm thấy có chút sợ hãi trong lòng.
Ngộ nhỡ bọn họ không thể đến đây kịp thời thì không chỉ những con tin ở đây bị giết hại mà toàn bộ phụ nữ có thai cùng thai nhi trong bụng bọn họ ở các trại lân cận đều sẽ gặp chuyện không may!
Ngật Mễ Tháp Đát nói:
“Người kia chắc hẳn chỉ là một tên gà mờ. Em biết chị Thiền nhất định sẽ đến cứu bọn em nên đã lừa ông ta rằng rất khó để vẽ bùa lập trận.”
“Ngoài ra, em còn nói rằng, những {tế phẩm} dùng để thay máu trong {thuật dưỡng thi} cần phải giữ được độ tươi sống, nếu không sẽ thất bại trong gang tấc. Vì vậy mới có thể kéo dài thời gian thêm hai, ba tiếng đồng hồ.”
Khó trách, tên đại sư phong thủy kia lại không lập tức giết chết luôn những con tin này mà chậm rãi để máu chảy vào trong hố. Hóa ra, tất cả đều là do cô bé đã ứng biến.
Ngật Liêu Thiền xoa đầu cô bé rồi nói: “Em làm tốt lắm.”
“Đây là chị gái Cố Chi Tang. Toàn bộ đều nhờ vào cô ấy nên chị mới có thể tìm thấy bọn em sớm như vậy.”
Ngật Mễ Tháp Đát hành lễ theo nghi thức của dân tộc Miêu để bày tỏ lòng biết ơn: “Cảm ơn chị Cố.”
Tầm mắt của cô bé dừng lại trên người của Cố Chi Tang, có tò mò tìm tòi và cũng có sự ngưỡng mộ. Cô bé đã chứng kiến tận mắt cảnh tượng lúc nãy, khi chị gái xinh đẹp này dùng kiếm chém Mao Cương và người xấu kia.
Cố Chi Tang gật đầu với cô bé rồi nói với Ngật Liêu Thiền:
“Vừa rồi, khi tôi kiểm tra lại thi thể của người đàn ông kia thì đã phát hiện ra một số điểm mới. Cô còn nhớ lúc trước tôi đã nói với cô rằng, người này đã nuôi dưỡng một bé trai có cùng ngày tháng sinh nhật với ông ta, chỉ khác năm sinh thôi không?”
“Mục đích của ông ta là dùng cậu bé đó như một lô đỉnh để sau này đoạt xá. Tôi lại tung quẻ và nhìn tướng mạo của thi thể kia, sau đó, tôi đã nhìn thấy một đường số mệnh hoàn toàn khác hẳn với cuộc đời của ông ta.”
Ngật Liêu Thiền nghe không hiểu “Tương Thuật” nên đã hỏi lại với giọng điệu hoài nghi: “Chuyện này có ý gì vậy?”
Cố Chi Tang giải thích cho cô ấy: “Xem từ tướng mạo của ông ta, nếu theo đúng quỹ đạo cuộc đời của thân thể kia thì ông ta hẳn là sẽ trở thành một người làm ăn buôn bán, không hề có chút dính dáng nào đến huyền học cả.”
“Nhưng quỹ đạo cuộc đời thực tế của ông ta lại là trở thành một đai sư phong thủy có tiếng tăm ở cả Đại Lục và Hồng Kông. Chuyện này rất mâu thuẫn, trừ phi…”
Ngật Liêu Thiền lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên: “Trừ phi, ông ta không phải là chủ nhân của thân thể kia?! Ông ta đã từng đoạt xá người khác rồi sao?”
“Thật ra, cũng không phải khó tưởng tượng lắm. Nếu ông ta đã biết về thuật đoạt xá thông qua huyết thống thân cận thì cũng khó đảm bảo rằng thân thể lúc này của ông ta là chính chủ.”